LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 158

Ngoài ra, Dellray không có sự lựa chọn nào khác.
“Này.” Brent nói hờ hững. “Ông mang theo tờ báo không?”
“Có chứ. Cầm đi.” Dellray trao tờ Bưu điện New York gập đôi cho Brent.
Trước đây, họ đã từng làm tất cả những việc này rồi, tất nhiên, cả trăm lần.

Gã chỉ điểm nhét ngay tờ báo vào chiếc cặp da, thậm chí chẳng thèm sờ để
cảm nhận cái phong bì kẹp ở bên trong, càng chẳng thèm nghĩ đến chuyện
mở nó ra, đếm tiền.

Dellray nhìn khoản tiền biến mất như thể đang nhìn cỗ quan tài khuất dần

dưới miệng huyệt.

Brent không hỏi nguồn gốc của khoản tiền. Tại sao gã phải hỏi? Điều ấy

không liên quan tới gã.

Gã chỉ điểm tóm tắt lại các thông tín, có phần trầm ngâm, “Đàn ông, da

trắng. Nhân viên hoặc có liên hệ với nhân viên công ty. “Công lý cho” cái gì
đó. Rahman. Khủng bố, có thể. Nhưng cũng có thể là mục đích khác. Và hắn
biết về điện. Có kế hoạch tấn công nhiều lần.”

“Đó là tất cả những thông tin cho tới lúc này chúng tôi có.”
“Tôi không nghĩ mình cần thêm thông tin.” Brent nói hoàn toàn chẳng có

một chút gì tự cao tự đại. Dellray ghi nhận lời gã và thái độ của gã động viên
anh ta. Bình thường, thậm chí khi chia tay với khoản thưởng phổ biến dành
cho đám chỉ điểm - chừng năm trăm đô la - anh ta cũng cảm thấy như mình bị
ăn cướp. Lúc này, anh ta lại tự tin cao độ rằng Brent sẽ hoàn thành được
nhiệm vụ.

Dellray nói, “Hãy gặp tôi ngày mai. Tiệm Carmella. Khu Village. Biết

không?”

“Biết. Lúc nào?”
“Buổi chiều.”
Gương mặt nhàu nhĩ của Brent trở nên nhàu nhĩ thêm. “Năm giờ nhé.”
“Ba giờ đi?”
“Được rồi!”
Dellray sắp sửa thì thào, “Xin cậu.” Cái câu anh ta không nghĩ mình từng

nói với một gã chỉ điểm. Anh ta ngăn nỗi tuyệt vọng lại, nhưng phải rất khó
khăn mới không dán ánh mắt vào chiếc cặp da, chiếc cặp đang đựng thứ biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.