Và xung quanh anh ta, trong số mười người - anh ta đếm được - chỉ có hai
người dùng điện thoại di động.
Đây là thế giới của Mẹ đằng sau máy tính tiền, những đứa con trai đáng
yêu ngồi đợi bên bàn ăn, và thậm chí lúc bấy giờ, giữa buổi chiều, những
chiếc dĩa vẫn cuộn lên những sợi mì, óng ánh màu cam chứ chẳng phải màu
đỏ như mì ở siêu thị. Và nhấp nháp từ những chiếc ly rượu vang nhỏ hình
trứng. Cả tiệm đầy ắp tiếng trò chuyện sôi nổi, chốc chốc lại có kẻ khoa tay
múa chân.
Khung cảnh này khiến Dellray cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Anh ta tin
tưởng rằng mình đang hành động đúng đắn. Anh ta tin tưởng vào lời cam
đoan của William Brent. Anh ta sắp sửa nhận được cái gì đó giá trị, cái gì đó
xứng đáng với một trăm ngàn đô la không minh bạch. Chỉ một manh mối nhỏ
nhoi thôi, nhưng nó sẽ đủ. Đó là nét khác của Dellray Đường Phố. Anh ta
từng dệt nên vải từ những sợi tơ mong manh mà đám tay trong của anh ta
cung cấp, thông thường bản thân bọn họ cũng không mấy ý thức về giá trị các
tin tức mà mình khám phá được.
Một sự thực đích xác duy nhất dẫn đến Galt. Hoặc đến địa điểm thực hiện
vụ tấn công tiếp theo. Hoặc tới nhóm Công lý cho đang chưa biết đằng nào
mà lần.
Và anh ta ý thúc rõ ràng rằng thực tế đó, phát hiện đó, sự cứu vãn tình
hình đó… nó cũng sẽ bào chữa cho anh ta, Dellray, mật vụ đường phố theo
phương pháp truyền thống, cách rất xa, rất xa miền đám mây.
Dellray hớp một ngụm cà phê, kín đáo liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng ba
giờ chiều. Anh ta chưa bao giờ biết một William Brent đến muộn, thậm chí
chỉ là sáu mươi giây. (“Không hiệu quả.” Gã chỉ điểm từng nói về việc đến
sớm hay đến muộn.)
Bốn mươi lăm phút sau, không một cú điện thoại từ Brent, Fred Dellray
mặt mũi nghiêm trọng kiểm tra tin nhắn lần nữa trên chiếc điện thoại lạnh
ngắt. Tịnh không có gì. Anh ta gọi cho Brent lần thứ sáu. Vẫn ngay lập tức
cái giọng máy móc bảo anh ta để lại tin nhắn.
Dellray ngồi thêm mười phút, gọi cho Brent lần nữa, rồi quay qua nhờ
người bạn làm việc cho một nhà cung cấp dịch vụ di động, và biết được rằng