LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 316

Chương 53

Có một tình thân nhất định trong thế giới những người khuyết tật.

Một số bệnh nhân có cái thái độ kiểu anh em kề vai sát cánh: Chúng tôi đủ

mạnh mẽ để chiến đấu với bọn họ. Đừng động đến chúng tôi nhé. Số khác lại
có thái độ ân cần hơn: Bạn hỡi, nếu bạn có lúc nào cần một bờ vai để gục vào
mà khóc, thì tôi đây. Tất thảy chúng ta đều đồng cảnh ngộ.

Nhưng Lincoln Rhyme chẳng có thời gian cho cả hai thái độ này. Anh là

một nhà hình sự học chỉ ngẫu nhiên mang một thân thể không hoạt động theo
cái cách anh mong muốn mà thôi. Giống như Amelia Sachs là một cảnh sát
với chứng viêm khớp, niềm đam mê dành cho những chiếc xe tốc độ cao và
súng ngắn.

Rhyme không xác định bản thân bằng khuyết tật của mình. Đó là ý nghĩ

phải xếp hàng đằng sau. Có những người khuyết tật dễ thương, có những
người khuyết tật hóm hỉnh, và có những kẻ chẳng tài nào chịu đựng được.
Rhyme đánh giá từng người, giống như anh đánh giá mọi người khác.

Anh nghĩ Susan Stringer là một phụ nữ hết sức dễ thương, và trân trọng sự

dũng cảm của cô trong việc đến đây, khi mà cô có thể ở nhà, chăm sóc vết
thương, tận dụng sang chấn tâm lý của mình.

Nhưng họ không có cái gì chung ngoài một tai nạn cột sống, và tâm trí anh

đã sẵn sàng quay lại với vụ Ray Galt. Anh ngờ rằng Susan sắp sửa thất vọng
vì nhà hình sự học khuyết tật nổi tiểng cô đến gặp hầu như không có thời gian
dành cho cô.

Và Rhyme tuyệt đối chẳng phải người để cùng nói chuyện về số phận.
“Không.” Anh trả lời cô. “Có lẽ không phải với ý nghĩa cô muốn nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.