“Con tin à? Ai?”
“Phụ nữ. Chưa biết là ai.”
“Hiểu rồi. Năm phút nữa chúng tôi có mặt. K.”
“Hắn đang tra tấn chị ta. Tôi sẽ không đợi. Ron và tôi sẽ vào luôn.”
“Hai người đủ đạn chứ?”
“Chỉ như tôi nói với ông lúc trước thôi. Galt ở khu vực giữa tòa nhà. Tầng
trệt. Hắn sử dụng khẩu Colt 45 li. Không có gì bị nhiễm điện ở đây đâu. Ở
đây không còn đường điện.”
“Chà, tôi cho là tin tức tốt đấy. Kết thúc liên lạc.”
Sachs tắt bộ đàm và vừa chỉ tay vừa thì thào bảo Pulaski, “Di chuyển, nào!
Chúng ta sẽ tấn công cửa hậu.”
Chàng cảnh sát trẻ nói, “Rõ.” Anh mắt căng thẳng liếc về phía những bóng
đen của tòa nhà, từ phía đó một tiếng rên rỉ nữa lại vẳng ra theo làn hơi hôi
hám.
Sachs quan sát lối đi đến chỗ cửa hậu và sân dỡ hàng. Mặt đường trải nhựa
đã xập xệ, rải rác chai lọ vỡ, giấy má, vỏ đồ hộp. Bước chân trên đó sẽ gây ra
tiếng động, nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác.
Cô ra hiệu cho Pulaski tiến lên. Họ bắt đầu thận trọng bước, cố gắng giữ
yên lặng tuy không thể tránh giẫm phải mảnh thủy tinh kêu lạo xạo.
Nhưng trong khi di chuyển, họ gặp vận may, là điều Sachs vốn vẫn tin
tưởng, thậm chí nếu Lincoln Rhyme có không tin tưởng bao giờ. Đâu đó ở
gần, một động cơ diesel đang chạy ầm ầm, át đi những âm thanh kia.
Đôi khi, quả là có vận may. Có trời mới biết chúng ta lại gặp được vận
may bây giờ.