chùm mưa thủy tinh, các mảnh thủy tinh bắn sâu vào mặt và thân thể của các
nhân viên ra-đa.
Hai tay của Silva bị kéo tuột khỏi cột thép. Nàng bị bắn vào một tấm bản
ghi nhận tình hình, mạnh đến nỗi lớp kính dày bị rạng nứt. Cú va chạm làm
nàng ngất ngư. Một bên đầu của nàng đập mạnh vào khung sắt của tấm bản.
Nàng gục xuống sàn tàu, mê man.
Nước từ hệ thống làm mát cho thiết bị xịt tung tóe từ những vết nứt trên
ống. Nhiều giây điện bị chập mạch, làm máy cắt điện bật lên. Đèn trên trần
tắt phụt và trong một khoảng thời gian ngắn, máu me và hỗn loạn diễn ra
trong bóng tối hoàn toàn.
Rồi đèn khẩn cấp chạy bằng pin được kích hoạt tự động, đem lại ánh sáng
đỏ mờ cho cả căn phòng điêu tàn.
Các màn ảnh Aegis lớn đều tối đen. Phần đông các trạm làm việc còn lại
đều có ánh đèn cảnh báo vàng và đỏ nhấp nháy, cho biết các trình độ hư hỏng
cả về vật chất lẫn điện tử.
Silva nằm ngửa, ngắm nhìn các vùng sáng và tối chen lẫn kỳ dị trên trần
phòng: ánh đèn khẩn cấp, lúc sáng lúc mờ vì những lọn khói từ vụ nổ, các
ánh nhấp nháy của đèn cảnh báo và bóng người thấp thoáng đang lần mò
trong bóng tối. Không khí mang nặng mùi hóa chất cháy, mùi dây điện bị
chảy tan và mùi da thịt cháy nám.
Dường như có lửa cháy gần đâu đây, nhưng điều ấy không có gì là quan
trọng trong trí óc mù mờ của Silva. Đến một lúc nào đó, nàng chợt nhận ra là
tay áo bên trái của nàng đang ngún lửa. Vải áo là loại chống lửa và có vẻ nó
đang chống lửa thật. Bằng không, cả cánh tay áo của nàng đã bốc lửa ngùn
ngụt rồi.
Dần dần nàng ý thức ra là nàng cần phải ngồi dậy. Có nhiều chuyện còn
cần nàng làm mà. Nhưng mà nàng không cách nào nhớ được đó là những
chuyện gì.
Tai nàng vẫn còn lùng bùng vì vụ nổ, nhưng nàng có thể nghe được những
tiếng người cuống quít vang lên trong các loa treo trên trần phòng. Báo cáo.
Hỏi han về thiệt hại. Yêu cầu mệnh lệnh. Không ai có vẻ như chú ý gì đến
các lời nói ấy cả.