LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 107

đâu. Cũng có thể người đó đã được đưa đến bệnh viện rồi. Bây giờ, em hãy
hít thở thật sâu để bình tĩnh lại rồi kể tỉ mỉ toàn bộ sự việc cho anh được
không?”

Nhờ lời an ủi của anh trai, Liên Gia Ký đã bình tĩnh hơn một chút. Cậu

lắp ba lắp bắp kể lại chi tiết vụ tai nạn xảy ra trên đường Xuân Quang cho
anh trai mình nghe. Liên Gia Kỳ vừa nghe chăm chú vừa hỏi lại, hỏi rất
nhiều câu mang tính chi tiết. Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, anh ta lập tức
thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Gia Ký, em đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Cứ để anh lo liệu.”

“Anh, anh lo liệu thế nào?”

“Trước mắt, anh lái xe ra tự thú đã.”

Liên Gia Ký nghe vậy lập tức nhảy dựng lên vì kinh ngạc. “Cái gì? Anh,

anh muốn đi tự thú ư? Nhưng rõ ràng là em lái xe mà!”

Thay xong quần áo đi đến trước mặt em trai, Liên Gia Kỳ nhìn cậu ta,

bình tĩnh nói: “Gia Ký, xe là của anh, không phải của em. Đến bằng lái em
cũng không có, lại đang ở tuổi vị thành niên, làm sao em có thể lái xe được
chứ? Tối nay là do anh. Em hãy nhớ điều này. Rõ chưa hả?”

Liên Gia Ký hiểu ý của anh trai. Anh đã quyết định nhận tội thay cậu.

Trong lòng cậu không phải không cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời
cảm giác xấu hổ và tội lỗi cũng bủa vây. Để anh trai nhận tội thay mình quả
thực khó mà chấp nhận nổi, nhưng thực sự bản thân cậu lại không có đủ
dũng khí đối mặt với tai họa do mình gây ra. Cậu đã tròn mười sáu tuổi,
không có bằng lái mà còn lái xe quá tốc độ, đâm vào người đi đường thì tất
nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Cậu không dám gánh trách nhiệm
đáng sợ và nặng nề này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.