Du Tinh nghe xong cũng có phần ngạc nhiên: “Tại sao lại là anh ta đưa
cậu đến bệnh viện? Về lý mà nói sao đến lượt anh ta cơ chứ? Nếu đồng
nghiệp không đưa cậu đi thì cũng phải là tổng giám đốc Đào, chủ nhân bữa
tiệc cử người đi chứ?”
Điền Điền cũng không rõ: “Tớ cũng không biết tại sao lại là anh ta nữa.
Khi ở bệnh viện, đúng là xấu hổ chết đi được.”
Du Tinh cười khì khì: “Đúng là xấu hổ thật. Nhưng mà cũng chẳng sao.
Đó là chuyện bình thường ý mà.”
“Cậu không rơi khi vào hoàn cảnh đó, đương nhiên thấy không sao rồi.
Khi nào cậu đứng trước mặt La Thiên Vũ mà xấu hổ như vậy một lần thì sẽ
biết.”
Vừa nói, cô vừa leo lên cầu thang, bất giác đã về đến phòng. Hai người
bạn cùng phòng đã ngủ, họ cũng không nói gì nữa, chỉ rón rén đi vào, rửa
mặt mũi tay chân xong thì cũng lên giường đi ngủ.
Chiều hôm sau, Điền Điền tranh thủ không phải lên lớp đến công ty trả
váy. Vừa hay, Yoyo cũng ở đó. Vừa gặp, cô ấy liền hỏi: “Em không sao
chứ?”
“Cảm ơn chị. Em không sao.”
“Không sao thì tốt rồi. Tối qua chị bị em làm cho sợ chết khiếp đấy!
Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, chỉ nghe “cộp” một tiếng đã thấy em ngã lăn ra
rồi. Em nằm trên sàn nhà, mặt trắng bệch khiến chị sợ quá, vội la toáng
lên.”
Điền Điền nhớ lại,vội hỏi: “Chị Yoyo sau khi chị la lên thì tổng giám
đốc Đào cử người đưa em đến bệnh viện à?”