LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 193

này không. Năng lực của tôi có hạn, muốn trả số tiền này là điều vô cùng
khó khăn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy nên làm thế, dù trả
được một phần cũng tốt. Vì nếu không, lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy không
yên. Tôi tin bố tôi ở trên trời có linh cũng bày tỏ sự áy náy. Tôi muốn dần
dần trả lại số tiền đó để bố tôi ở dưới suối vàng cũng được yên tâm.”

Lời nói chân thành của Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ không biết nói gì,

cũng không tỏ thái độ gì. Mãi sau, anh mới chậm rãi nói: “Được rồi. Nếu đã
như vậy, tôi chấp nhận kế hoạch của cô. Nhưng cô thôi việc ở công ty người
mẫu đi đã. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc làm thêm ngoài giờ học.
Lương tháng sẽ trực tiếp chuyển cho tôi coi như tiền trả góp của cô. Cô thấy
thế có được không?”

Điền Điền không hề do dự. “Được ạ!”

Thậm chí làm ở đâu, làm việc gì, cô cũng chẳng hề hỏi. Cô hoàn toàn tin

tưởng vào sự sắp xếp của Liên Gia Kỳ.

“Vậy thì quyết định như vậy đi. Tôi sẽ sắp xếp trước một chút. Hai ngày

nữa, tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô.”

Xe đã vào đến địa phận thành phố G.

Khi Du Tinh bị gọi dậy, cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng: “Đến rồi à?”

Điền Điền đáp lời: “Đúng vậy. Về đến nhà cậu rồi. Cậu đã đỡ đau đầu

chút nào chưa?”

“Ngủ một giấc, tớ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Hai cô gái cùng xuống xe, Liên Gi Kỳ lấy hành lý của Du Tinh ra đưa

cho cô. Cô lại một lần nữa cảm kích nói lời cảm ơn: “Anh Liên, hôm nay
thật sự rất cám ơn anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.