LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 235

Điền dùng thời gian ngắn nhất để thu xếp mọi thứ rồi gọi điện cho Du Tinh
nhờ cô xin nghỉ học một hôm.

Du Tinh có chút tò mò hỏi: “Được, được. Sao đột nhiên cạu lại xin nghỉ

học thế?”

Cô không nói sự thực cho cô bạn biết. “Tớ … hơi cảm và sốt nên muốn

xin nghỉ.”

Về phía mẹ, Điền Điền không nói cho bà biết chuyện mình định đi Hồng

Kông. Khi cô về nhà tìm giấy thông hành, mẹ cô đang trực ở bệnh viện nên
không biết gì cả. Cô bất chấp tất cả chạy đến Hồng Kông thăm Liên Gia
Kỳ, có chút điên cuồng. Nếu nói cho mẹ biết, chắc chắn bà sẽ không cho
phép. Nhưng cô rất muốn đi, chỉ hận là không thể bay sang ngay được.
Trong lòng Điền Điền đxa nảy một hạt mầm – một hạt mầm tinh yêu yếu ớt
nhưng cũng rất cố chấp, ngoan cường. Chồi mầm từ từ nảy ra, giống như
ngọn cỏ trong mưa xuân dịu nhẹ, không sợ tảng đá lớn đang đè trên đầu
mình, vươn lên không gì ngăn cản nổi.

Hồng Kông, thành phố quốc tế phồn hoa xinh đẹp, mỗi ngày đều thu hút

hàng vạn lượt khách đến tham quan du lịch. Sau khi thuận lợi qua cửa khẩu,
Điền Điền chẳng có tâm trạng nào để đi thăm quan cùng đoàn du lịch mà
chỉ vội vàng đến ngay bệnh viện. Hôm qua cô đã hỏi được địa chỉ từ chỗ
Lục Hiểu Du. Đến Hồng Kông, nó chính là đích duy nhất của cô.

Lần đầu đến đây nên cô cũng không biết đường xá thế nào. Tìm suốt cả

buổi cuối cùng Điền Điền cũng đến được bệnh viện tư đó. Ở quầy tiếp đón,
cô y tá nở nụ cười thân thiện, nói cho cô biết: “Cô đến thăm anh Liên à?
Anh ấy vừa mới xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo thôi.”

Cảnh quan ở bệnh viện thật đẹp! Vườn hoa rất lớn. Thảm cỏ xanh biếc,

hoa cỏ đua chen, nước phun lên từ hòn non bộ hòa cùng cảnh vật. Thật
giống như một công viên làm say lòng người. Dưới bóng cây râm mát, Điền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.