LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 48

biết nói thế nào.

“Nếu tôi là Liên Gia Kỳ, tôi cũng không làm đâu. Tuy ông già tôi đã

ngầm tiết lộ rằng khi gả con gái sẽ tặng thêm một đống tài sản kếch xù
nhưng hai năm nay, tập đoàn Liên thị phát triển khá tốt, cậu ta không cần
bước vào cuộc hôn nhân chính trị mà lấy một cô gái câm điếc làm vợ đâu.
Nhưng cũng khó nói lắm. Tiền bạc và quyền lực vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
Nếu như cuộc hôn nhân này khuếch trương được cho Liên thị thì chắc cậu
ta cũng không thể không suy nghĩ.” Hoắc Khởi Minh nói chuyện mà ánh
mắt giống như hai đốm lửa lóe lên trong màn đêm đen:“Nếu Liên Gia Kỳ
thật sự chấp thuận cuộc hôn nhân này… thì… tôi cực kỳ cực kỳ coi thường
cậu ta.”

Hoắc Lệ Minh đã bị bệnh di truyền như vậy nên cả đời cũng khó mà

chữa khỏi được. Nếu như Liên Gia Kỳ nhận lời lấy cô ấy, sợ rằng tám chín
phần là nhằm vào tài lực của Hoắc thị. Làm chuyện bỉ ổi như vậy đúng là
có thể khiến người khác vạn phần coi thường. Điền Điền cũng vô thức
nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ.

Sau khi đi thang máy ra khỏi tòa cao ốc, Hoắc Khởi Minh nhắc lại

chuyện đi ăn trưa. Điền Điền cảm ơn nhưng chối khéo là trước khi ra khỏi
nhà đã hẹn về ăn cơm với mẹ. Anh ta lại nói muốn đưa cô về nhà. Cô vẫn
cố gắng từ chối:“Không cần đâu. Đường về nhà tôi hay tắc đường, kẹt xe
lắm. Tôi đi tàu điện ngầm tiện hơn. Anh Hoắc, tạm biệt anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.