họp do Chủ tịch đích thân chủ trì. Tôi nghĩ, chiều nay chắc anh ấy cũng
không tiện nghe điện thoại đâu. Đợi anh ấy họp xong, tôi sẽ báo anh ấy gọi
điện lại cho anh được không ạ?”
Hoắc Khởi Minh không đến được, ba người cũng từ bỏ luôn ý định đến
câu lạc bộ tennis mà ngồi lại uống cà phê và tán gẫu. Phần lớn là Du Tinh
và La Thiên Vũ nói chuyện, Điền Điền có xen vào cũng chỉ vài câu.
Ánh đèn lung linh trong phòng, không khí thoang thoảng mùi hương
hoa. Ở một góc nhỏ sau đài phun nước có kê một chiếc đàn dương cầm.
Nhạc công đang chơi một bản nhạc rất du dương. Nhìn về phía đó, Điền
Điền một tay chống cằm, một tay vô thức gõ trên mặt bàn theo tiết tấu của
bản nhạc.
Khi cô đang thả hồn theo điệu nhạc thì từ cầu thang bộ bên cạnh chỗ đặt
chiếc đàn xuất hiện một đôi nam nữ sánh vai nhau bước xuống. Người con
trai cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng xinh đẹp. Họ đứng bên nhau
thật là xứng đôi. Nhưng Điền Điền vừa liếc nhìn thì thái độ khinh bỉ đã lộ
rõ trong ánh mắt, vì cô nhận ra đó chính là Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ Minh.
Tuy vị thiên kim của Chủ tịch Hoắc này câm điếc bẩm sinh nhưng rõ ràng
anh ta vẫn cam tâm tình nguyện đến bên cô ta. Tại sao vậy? Cô không tin
anh ta thật lòng yêu Hoắc Lệ Minh, cô chắc chắn anh ta là người đàn ông
tham lam. Mục tiêu chính là số tài sản kếch xù mà cuộc hôn nhân với Hoắc
Lệ Minh có thể mang tới.
Khi Điền Điền nhìn thấy Liên Gia Kỳ, anh ta cũng thấy cô. Ánh mắt anh
ta dừng ở phía cô, liếc sang La Thiên Vũ rồi lại quét qua Du Tinh, cuối
cùng, anh ta chau mày.
Cô còn cau mày hơn cả anh ta, vốn đến đây để thư giãn, gặp phải người
này lại thành ra khó chịu, thực ra là cảm thấy chướng mắt. Cô vụt đứng dậy
bước ra ngoài: “Xin lỗi. Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”