Anh ấy sẽ đưa em về nhà. Anh còn có khách ở trên lầu. Hôm nay, anh
không đưa em về được. Anh xin lỗi.”
Hoắc Lệ Minh e lệ gật đầu: “Không sao đâu ạ! Trưa nay, em đã làm
phiền anh quá rồi. Gia Kỳ, cảm ơn anh.“
Liên Gia Kỳ đưa Hoắc Lệ Minh đến cửa nhà hàng, La Thiên Vũ cũng
trở lại chỗ ngồi. Du Tinh tò mò nhìn bóng hai người đã đi xa, hỏi:“Họ là
bạn của anh à?”
“Phải. Cô gái đó chính là em gái của Khởi Minh.”
“Ồ! Thật sao? Xinh thật đấy! Người đi cùng là bạn trai cô ấy à?”
“Người đó là…“ La Thiên Vũ chậm rãi kéo dài giọng, mãi sau không
nói tiếp, cuối cùng thì ngừng luôn rồi cười híp mắt: “Lát nữa, em có thể hỏi
Điền Điền. Cô ấy quen cậu ta đấy.”
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Điền Điền không đi thang máy nữa vì cầu
thang bộ cách đó không xa. Nhưng chưa đến đầu cầu thang thì cô đã nhìn
thấy Liên Gia Kỳ sải bước ở bậc cuối cùng. Rõ ràng người này đã đi rồi cơ
mà? Sao lại quay lại thế?
Oan gia ngõ hẹp, Điền Điền tất nhiên không thể dành cho Liên Gia Kỳ
thái độ dễ chịu được. Trưng ra bộ mặt lạnh như băng khiến người ta rùng
mình, rồi chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, cô quay đầu đi thẳng qua.
Nhưng đúng đến bước cuối cùng, Liên Gia Kỳ lại chắn trước mặt cô.
“Cô Diệp, tôi có thể nói chuyện với cô vài câu không?”
Hành động của Liên Gia Kỳ khiến Điền Điền vô cùng bất ngờ và tức
giận. Không chỉ khuôn mặt mà lời nói cô thốt ra cũng lạnh lùng, buốt giá
như băng: “Liên Gia Kỳ, anh nên biết tôi không muốn trông thấy anh, nên