LUÔN CÓ NGƯỜI ĐỢI ANH - Trang 58

tốt nhất anh hãy tránh ra. Nếu không, anh có tin tôi lại cho anh một cái tát
nữa không?”

“Tôi chỉ muốn nói với cô vài câu. Nói xong, tôi sẽ đi ngay.”

“Không cần biết anh muốn nói gì, tôi không muốn nghe. Liên Gia Kỳ,

anh nhàn rỗi thì nên đi nịnh bợ thiên kim của Chủ tịch Hoắc ấy.

Câu nói của Điền Điền như cái gai đâm vào anh ta. Nghe giọng điệu của

cô, Liên Gia Kỳ cau mày nhưng coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lặp
lại câu nói ban đầu: “Điền Điền, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu. Kết bạn
nhất định phải cẩn thận, đừng quá dễ dàng tin người khác. Cô mới mười
tám tuổi, suy nghĩ khó tránh khỏi có chút ngây thơ, nhưng đừng ngây thơ
quá. Cô nên biết, bản thân mình không thể mắc sai lầm. Mẹ cô chỉ có mình
cô là người thân, nếu cô xảy ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không chịu nổi đâu.”

Câu nói của Liên Gia Kỳ khiến Điền Điền càng nghiến răng chặt hơn:

“Đúng vậy. Mẹ tôi chỉ có mình tôi là người thân. Ai đã gây ra điều này hả?
Không phải là món quà mà anh tặng cho sao? Liên Gia Kỳ, anh đừng có giở
giọng mèo khóc chuột, giả làm người từ bi ở đây.”

Không khí có mùi thuốc nổ vô hình, họ nhìn nhau như muốn đấu gươm

đấu súng. Điền Điền chỉ hận là không thể đâm cho Liên Gia Kỳ mấy nhát.
Tránh ánh mắt sắc bén của cô, Liên Gia Kỳ cau mày do dự, cuối cùng, anh
ta mím môi không nói lời nào nữa mà bỏ đi.

Khi Điền Điền hậm hực trở về phòng, Du Tinh thấy sắc mặt cô có vẻ

không ổn, liền hỏi: “Sao thế? Sao cậu mới đi một lát mà lại có vẻ không vui
thế?”

La Thiên Vũ nhìn Điền Điền chỉ mỉm cười: “Không phải khi Liên Gia

Kỳ vừa đi lên, cô đã gặp anh ta đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.