LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 153

Phòng khách bên trong không có người, chính giữa đặt sô pha, anh muốn

thả cô xuống, lại phát hiện tóc cô vướng vào móc kẹp cà vạt, đang nghĩ làm
thế nào để gỡ thì cửa phòng khách bật mở.

Đồng Đồng đang muốn chạy ra ngoài, thấy hai người dính vào nhau,

không khỏi ngơ ngác, đứng ngây ngốc ở cửa phòng.

Không ai muốn trình diễn cảnh này trước mặt nhi đồng cả!

“Thả tôi xuống!”

“Tôi, cũng, nghĩ, thế!” Mỗi một chữ của anh đều từ trong kẽ răng gằn ra.

Bạn nhỏ Đồng Đồng rất ngây thơ, sau khi tinh thần đang suy sụp nghiêm

trọng bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục sức sống bừng bừng, cánh
tay nhỏ nhấc lên, che khuất cặp mắt của mình: “Ấy ấy, cái gì con cũng
không nhìn thấy!”

Nói xong liền cười khanh khách rung cả người.

Hành động của Đồng Đồng khiến Lệ Trọng Mưu dở khóc dở cười, thằng

bé trước mặt vô cùng đáng yêu nhưng mà…

Người phụ nữ trong ngực mình, vô cùng đáng ghét!

Ngô Đồng không kịp suy xét thì da đầu đã đau nhói. Lệ Trọng Mưu giật

xuống một dúm tóc của cô, xoay người ném cô lên sô pha.

Ngô Đồng ngồi dậy, thấy Lệ Trọng Mưu đi ra chỗ Đồng Đồng, kéo bàn

tay của con xuống.

Đồng Đồng tiến vào trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ đang cười xấu xa,

mãi một lúc nghe thấy Lệ Trọng Mưu nói: “Chân mẹ con bị thương.”
Thằng bé bỗng mở to hai mắt nhìn Ngô Đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.