LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 154

Đồng Đồng chạy đến bên cô: “Mẹ, có đau không ạ?”

Âm thanh thằng bé run run, Ngô Đồng vội ôm con vào lòng: “Lần sau

con không được tùy tiện chạy ngoài ra biết chưa?” Giọng cô rất nghiêm
khắc, nhưng phảng phất cất giấu nhiều ủy khuất.

Lớn như vậy rồi, còn làm nũng với một đứa con nít, mà…

Khi anh còn nhỏ thế nào?

Mẹ đối với anh, luôn luôn lạnh lùng, chưa bao giờ … Ôm nhau thân thiết

như vậy?

Lệ Trọng Mưu nhíu chặt mi tâm, nhìn Ngô Đồng và con.

Anh tựa như người dưng nước lã.

Thế giới ấm áp đó chặn anh ở ngoài biên giới lạnh lẽo.

Âm thanh Đồng Đồng gọi thần trí anh quay về: “Vậy chúng ta khi nào

thì về nhà hả mẹ?”

Đồng Đồng hỏi mẹ, Lệ Trọng Mưu lại là người trả lời: “Về sau, đây

chính là nhà của con.”

Thằng bé có thể cảm giác được thân thể mẹ run lên, ngẩng mặt lên nhìn

Lệ Trọng Mưu đang bước tới, lại nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng, khó hiểu:
“Chúng ta sau này chuyển đến đây ở ạ ?”

Đồng Đồng thấy sắc mặt tái nhợt của Ngô Đồng, khuôn mặt nhỏ nhăn

lại: “Mẹ không thích chỗ này à?”

Lệ Trọng Mưu đã đi đến trước mặt hai người, anh bế Đồng Đồng lên,

Ngô Đồng hốt hoảng bắt lấy tay anh, ở góc độ này, anh từ trên cao nhìn
xuống, còn cô ——

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.