LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 232

Một tay kia còn giữ chặt cổ tay cô.

Cô giãy giụa nhưng không thoát được. Ngô Đồng trợn mắt với anh:

“Anh là gì của tôi hả? Anh dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi?”

Hỏi hay lắm!

Tôi là gì của em?

Tối hôm qua chúng ta lên giường, tôi là gì của em?

Chúng ta đã có một đứa con, tôi là gì của em?

Em yêu thầm tôi bảy năm trời, tôi là gì của em?

Cả trăm câu hỏi tắc nghẹn trong cổ họng Lệ Trọng Mưu.

Ngô Đồng thở mạnh, anh im lặng không lên tiếng. Cô hiểu anh nhiều

hơn anh hiểu chính mình, sự trầm mặc của anh đồng nghĩa với việc đối thủ
chẩn bị gánh chịu hậu quả to lớn. Ý thức được nguy hiểm cận kề, định mở
cửa xe thì đã muộn.

Anh nhanh nhẹn phủ lên người cô. Môi Ngô Đồng bị tập kích bất ngờ,

anh ép người cô vào cửa xe, mạnh mẽ hôn. Cô không đồng ý, muốn cắn
anh, cằm bị anh nắm chặt, không thể không há miệng, để cho lưỡi của anh
thâm nhập.

Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi Ngô Đồng tê rần, anh còn cắn cắn

môi dưới của cô. Bàn tay trụ vững thắt lưng cô, nâng người cô sát vào anh,
khơi lên ngọn lửa từ đầu vai, từ ngực, từ đùi cô.

Sức lực yếu ớt, Ngô Đồng không đẩy nổi anh, cuối cùng anh buông tha

cho cô trước. Cô vung tay muốn “tặng” anh một bạt tai, bị anh đỡ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.