LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 36

nhiều. Nhưng anh cảm thấy dường như đêm nay có hơi khác biệt. Khác ở
chỗ nào? Anh không rõ nữa.

“Sao thế?” Lệ Trọng Mưu vẫn tiếp tục chủ đề.

“Con gái mới sinh, buổi tối cứ khóc suốt. Tôi chỉ ‘cảm thán’ có đúng

một câu, thế là bị đá ra khỏi nhà.”

Oán trách à? Tự dưng Lệ Trọng Mưu bật cười. Nhân vật tàn nhẫn trên

thương trường này không biết đã giẫm lên hài cốt và tiền tài của bao nhiêu
người để leo lên đỉnh vinh quang. Vậy mà giờ phút này lại ngồi trức mấy
tính cười ngây ngô như cậu thiếu niên mười mấy tuổi.

Ánh nắng bên đó tươi sáng không mang chút muộn phiền.

Lệ Trọng Mưu nhớ mang máng hình như mấy năm trước bạn anh từng

nhận nuôi một đứa bé trai. Nghĩ đến hai chữ “con trai”, bỗng anh hỏi thêm
một câu: “Con cậu đâu? Hẳn là nó nên giúp cậu khuyên mẹ nó chứ.”

“Con trai tôi có nghe tôi đâu, tôi về nhà ngay đến cửa nó cũng không cho

mở.”

Lệ Trọng Mưu cười. Nhìn gương mặt của vị “mới làm cha” kia vô cùng

hạnh phúc, Lệ Trọng Mưu thấy hơi chói mắt.

Thời gian không sớm nữa, Lệ Trọng Mưu tắt máy tính. Màn hình tối đen,

chỉ còn logo của hệ thống đang di động. Lệ Trọng Mưu ngửa ra sau, dựa
vào lưng ghế rộng rãi. Cầm điều khiển trong tay, anh nhấn nút. Trần nhà từ
từ mở ra.

Cả bầu trời đêm mênh mông được Lệ Trọng Mưu thu hết vào trong đáy

mắt. Có một ngôi sao lóe sáng lọt vào mắt Lệ Trọng Mưu, bất chợt trong
đầu anh nảy ra ý nghĩ: khi đó, vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.