LƯU LUYẾN KHÔNG QUÊN - Trang 532

“…”

“Tôi không biết anh đã làm gì khiến Lệ Trọng Mưu không tin tưởng tôi,

tôi nói gì anh ấy cũng hoài nghi, có lẽ chỉ có anh nói mới có hiệu lực. Tôi
không cầu xin anh buông tha anh ấy, tôi chỉ cầu xin anh buông tha tôi.”

Thần trí Hướng Tá bị lời nói của cô cuốn đi mất, anh bỗng thấy sợ hãi,

ánh mắt Hướng Tá bỗng lóe lên, theo ánh sáng nhìn sang: “Đứng lại!”

Phút chốc Ngô Đồng không kịp phản ứng, Hướng Tá đã đuổi theo phía

sau, phóng viên lộ camera đuổi theo dọc hành lang, vớng phải mọi người,
chốc lát đã không thấy Hướng Tá đâu.

Ngô Đồng đi qua cửa, mệt thở hổn hển, còn đang định chạy tiếp đã bị

Hướng Tá kéo về, không để cô chạy loạn lên nữa: “Cẩn thận con của em.”

Ngô Đồng phản ứng lại, nắm mạnh tay Hướng Tá: “Có phải là anh

không? Có phải anh tìm phóng viên đến không?”

Hướng Tá bỗng chìm vào suy sụp, anh ôm bụng, ngả lưng vào tường,

trượt xuống.

So với cô anh còn thống khổ hơn, ôm đầu, anh nghẹn lời: “Rất xin lỗi.”

Hướng Tá đã liên hệ cho tòa soạn báo quen biết, chủ biên lại trở mặt

không đồng ý. Hướng Tá tức giận ném chiếc điện thoại, Ngô Đồng ngồi
bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ au: “Anh hại chết tôi rồi…”

Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy đôi nam nữ, trong khoa phụ sản,

phụ nữ giận giữ, đàn ông bất đắc dĩ sám hối, người ta nhìn vào chỉ đành bỏ
qua.

Hướng Tá thuật lại cho cô đêm hôm đó ở New York, trong lòng anh đã ti

tiện đến mức nào, trừ nỗi hận, cũng chỉ có mình cô. Anh nói: “Hắn ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.