Nhấn chuông hai lần mới có người ra mở cửa, vừa nhìn thấy người kia,
Ngô Đồng lập tức hóa thành đá.
Người đàn ông lưu manh trong thang máy lúc đó giờ phút này đang đứng
trước mặt cô, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn bông trắng bên hông, nửa
người trên để trần, cánh tay bám hờ mép cửa.
Nhìn Ngô Đồng, anh ta cười khẽ.
Hai lần gặp mặt, Ngô Đồng phát hiện, người đàn ông này có đôi mắt biết
nói, hơn nữa còn đang thông báo tin xấu cho cô. Bây giờ, mắt anh ta dường
như đang nói: lại gặp nhau rồi…
Ngô Đồng không tin nổi mắt mình, cô ngẩng đầu nhìn số trên cửa. Xác
nhận cô thực sự không đi nhầm phòng. Ngược lại với cô, người đàn ông kia
chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngô Đồng?”
“… Hướng, luật sư Hướng?”
“Mời vào.”
Ngô Đồng thầm cân nhắc. Có nên tin vào danh hiệu luật sư nổi tiếng của
anh ta không? Hay là nên tin anh ta là loại đàn ông nguy hiểm với phụ nữ?
Hướng Tá bỗng cất tiếng giải thích, bóc trần nghi vấn trong lòng Ngô
Đồng: “Cô hãy tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi đi, OK?”
Ngô Đồng hạ quyết định, theo anh ta vào phòng.
Hướng Tá quay người, anh ta có một vóc dáng quá hoàn hảo! Ngô Đồng
vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Anh đưa một thứ tới, rủ mắt nhìn cô.