nói chuyện phiếm, liên nhanh hướng Đại Thần phát ra một câu “Ngày mai
ta có lớp, out trước.”
Đêm đó Lưu Nguyệt nằm trên giường lăn qua lộn lại, chính là không
ngủ được. Nàng ngủ sao được cơ chứ, chỉ cần nghĩ tới có thể cùng Đại
Thần lập tức kết hôn, nàng liền mừng rỡ vô cùng, ách, loại tâm tình này hẳn
là có thể lý giải.
Kết quả gắng gượng nữa buổi vẫn chẳng thể ngủ được, nàng nhịn không
được bắt đầu miên man suy nghĩ. Bất giác, lại nhớ đến thời điểm, nàng từng
hỏi qua Hiệp Hàm, nếu về sau y muốn kết hôn, sẽ chọn tuýp phụ nữ nào để
lấy.
Tuy rằng lúc ấy nàng làm bộ như đột nhiên nghĩ ra mà hỏi thôi, nhưng
kỳ thật trong lòng là khẩn trương khôn tả. Hiệp Hàm vẫn như không, nằm
dài trên ghế sô pha, mi mắt nhắp nháy tà mị, như thể chẳng thèm để tâm trả
lời, “Chắc là một người phụ nữ bếp núc giỏi một chút.”
Lưu Nguyệt bị cái nháy mắt kia của y làm cho mê hoặc, không không để
ý tới lời y nói. Đến khi nàng khôi phục lại tinh thần, mới bày ra bộ dạng
khổ não. Ông bà ơi, trời ạ! Đó là nàng từ trước tới giờ chưa nấu qua, hồi
trước cũng từng theo mẹ học qua vài ngày. Kết quả đem cái bếp thành ra
một mớ hổ lốn, từ sau lần đó mẹ nàng hạ tối hậu thư, không bao giờ cho
phép nàng đặt chân vào bếp một bước. Lúc ấy Lưu Nguyệt đang đắm chìm
trong nỗi dằn vặt, không có thấy bên cạnh khóe miệng Hiệp Hàm mang
theo ý cười xấu xa, đặc biệt nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của nàng, ý cười
càng sâu.
Những ngày sau đó, Lưu Nguyệt bắt đầu tại nhà bếp phấn đấu không
ngừng, rốt cục sau khi phá hư N dụng cụ nấu nướng, khả năng múa chảo
cũng khá lên một chút. Nhưng ba mẹ nàng lại nghĩ nữ nhi nhà mình bị điên,
mỗi ngày đều chui vào nhà bếp mà quậy phá một phen. Bởi vì, trước kia nơi
nàng ghét nhất chính là nhà bếp a.