LƯU NGUYỆT HÀN TINH - Trang 176

Chờ y đem khăn đưa trước mặt nàng, Lưu Nguyệt mới giả vờ bình tĩnh

cầm khăn lau mặt, sau đó chuyển đề tài “Anh về lúc nào vậy, đừng bất ngờ
làm em sợ chứ. Em thiếu chút nữa bị sặc chết đó!”

Hiệp Hàm vừa thấy đã biết nàng lại giả ngu, cũng lười vạch trần, mở

miệng bới móc “Em cũng thấy Thiển Thiển nói rồi đó, cơ hội rất tốt a,
nhưng điều kiện là em biết cách dùng sắc dụ dỗ người ta sao?”

Lưu Nguyệt không biết sao y lại để ý chuyện này đến vậy, lại còn nói

những lời ám muội như thế, thầm nghĩ y đừng nghĩ nàng sắc nữ nha, làm
thế nào cũng phải ở trước mặt y tạo hình tượng mới được. Lập tức liền dùng
ngữ khí mạnh mẻ biện bạch “Không phải, đó là Thiển Thiển nói giỡn thôi,
em sao có thể làm loại chuyện đó được.”

“À…” Câu nói của Hiệp Hàm có phần kéo dài ra, Lưu Nguyệt còn nghe

ra có chút thất vọng, nhưng là cũng có thể thất vọng sao, chẳng lẽ y hi vọng
nàng sẽ làm vậy? Lưu Nguyệt cố gắng chấn tỉnh khiến bản thân không nghĩ
bậy, xuyên tạc ý tứ người khác.

Hiệp Hàm tựa hồ có chút mệt mỏi, tùy tiện ngồi một lát, sau đó liền

đứng dậy, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Còn dặn Lưu Nguyệt đừng chơi lâu quá,
ngày mai còn phải đi học. Lưu Nguyệt nghe y nói vậy, bảo nàng đừng ngủ
quá muộn. Xem ra y khẳng định cho rằng nàng là loại người biếng nhát,
mỗi buổi sáng đều không thể dậy nổi!

Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm đứng dậy, thấy y ra tới cửa quay đầu lại,

nàng khó hiểu nhìn, tưởng y muốn nhắn nhủ điều gì. Kết quả y đột nhiên
liếc mắt một cái nhìn nàng thật sâu, rồi lưu lại một câu “Kỳ thật anh cũng
rất muốn xem em như thế nào dùng sắc dụ người a.”

Sau đó, Lưu Nguyệt hoàn toàn đứng hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.