Hiệp Hàm cũng đi theo xuống lầu, lúc mở cửa xe, nhẹ nhàng nói “Kỳ
thật vương thẩm không có ác ý gì đâu.” Đương nhiên Lưu Nguyệt biết
vương thẩm rất tốt, nhưng là bà lại vội như vậy đem hai người ghép thành
một đôi, nàng liền cảm thấy ý tứ này không được hay lắm. Lưu Nguyệt
hướng Hiệp Hàm cười cười, tỏ vẻ bản thân nàng không để ý.
Hiệp Hàm lái xe đưa Lưu Nguyệt đến một nhà hàng. Lưu Nguyệt ở
thành phố L lâu như vậy, cũng không biết nhiều nơi sa hoa lắm, cho tới bây
giờ đều là từ nhà đến trường học, trong cuộc sống của nàng chỉ có hai nơi
đó để đến. Cho nên đối với cách thức ăn uống ở cửa hàng này, nếu không
cẩn thận một chút hẳn sẽ bị chê cười mất.
Vừa xuống xe nàng nhìn tới nhà hàng, phát giác cách trang hoàng của nó
rất đỗi thanh lịch rất đặc biệt, Lưu Nguyệt nhịn không được cảm khái một
tiếng “Oa! Không thể tưởng được ở thành phố L lại có một nhà hàng tây tốt
đến như vậy.” Hiệp Hàm nghe xong, nhịn không được khóe miệng có chút
nhếch lên, sau đó mang theo ác ý nói tiếp “Ta cũng không nghĩ một người
đến thành phố này lâu như vậy, lại không biết nhà hàng này.” Lưu Nguyệt ở
trước mặt Hiệp Hàm một chút phản ứng đều không có, lần này cũng không
ngoại lệ, nàng ngây ngốc hỏi tiếp “Có ý tứ gì?” Hiệp Hàm vừa đi trước dẫn
đường, vừa giễu cợt nàng “Tiểu ngu ngốc, nhà hàng này chính là nhãn hiệu
có tiếng ở thành phố L đó.”
Vừa nói vậy, Lưu Nguyệt cũng phát hiện quả thật là nàng không biết,
nhưng là đang ở trước mặt y. Mặt nàng da lại mỏng, lập tức giống như nổi
lữa, khuôn mặt vốn trắng nõn thanh lệ, trong nháy mắt đã bắt đầu bừng lên
thật diễm lệ. Hiệp Hàm nhìn Lưu Nguyệt như vậy, cước bộ bất giác có phần
chậm lại.
Chờ hai người đến bàn mà trước đó Hiệp Hàm đã đặt chổ, phục vụ mới
tinh tế đặt hai bản menu tới trước mặt họ, Lưu Nguyệt vừa mỡ trang thức
nhất ra liền cảm thấy choáng đầu, toàn là tiếng pháp, tuy rằng chữ kia rất
đẹp, trên trang giấy còn có in hoa trông rất thanh lịch, nhưng là Lưu Nguyệt