trắng ra nói đừng đừng. Lưu Nguyệt cũng sợ Hiệp Hàm sẽ để sự việc này
trong lòng, vốn định an ủi y một chút, vừa vặn Hiệp Hàm xoay người
hướng chổ nàng đi tới, Lưu Nguyệt thề rằng chính nàng đã thấy, trong nháy
mắt khóe miệng Hiệp Hàm gợi lên mỉm cười. Không biết vì sao, nàng đột
nhiên nghĩ tới nụ cười của ác ma.
Đến khi trán nhói đâu một cái, Lưu Nguyệt mới bất giác tỉnh lại. Sau đó
liền thấy Hiệp Hàm cau mày nhìn nàng, bất mãn nói “Ở đó phát ngốc cái gì
vậy, đi ra ngoài thôi.” Khóe miệng Lưu Nguyệt đột nhiên nở lên ý cười ngọt
ngào. Nàng sẽ không nói cho y biết, nàng vừa rồi lại nhớ đến chuyện trước
kia của bọn họ khi còn ở Mĩ.
Vừa đi theo Hiệp Hàm ra ngoài, Lưu Nguyệt vừa khó hiểu hỏi “Ra
ngoài? Đi đâu a?” Nàng có chút mờ mịt nhìn Hiệp Hàm đi vào của nàng
phòng, lấy áo khoát từ trong tủ ra, đưa cho nàng. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu
nhìn y.“Dẫn em ra ngoài đi dạo a.” Hiệp Hàm vừa nói vừa thuận tay đóng
cửa phòng.
Nàng tuy rằng không hiểu, vì cái gì tự nhiên đêm nay lại muốn dắt nàng
ra ngoài đi dạo, bất quá vẫn thành thật đuổi theo từng nhịp bước của Hiệp
Hàm. Tựa hồ biết nàng trong lòng có nghi vấn, trong lúc thang máy đang đi
xuống Hiệp Hàm hướng nàng nói “Vốn sợ em quyết đấu thua tâm tình
không tốt, chuẩn bị mang em đi giải sầu, bất quá thắng rồi, chúng ta liền
sửa thành đi chúc mừng a.” Nghe xong lời này, Lưu Nguyệt đột nhiên có
chút cảm động, y đã sớm chuẩn bị sao? Tuy rằng Hiệp Hàm có chút âm
hiểm, có chút tà ác, hay làm hỏng những khoảng khắc then chốt nhất,
nhưng là Lưu Nguyệt phát hiện, chính mình càng ngày càng thích y rồi.