[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Ta cũng nghĩ có lẽ là xấu hổ a, Tiểu Nguyệt, ta
cảm thấy ngươi đùng đoằng một tiếng thẳng thắng thổ lộ đi, cứ dây dưa nữa
vời như vậy, cũng không phải chuyện hay!
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đúng đó! Ta thấy không thể tiếp tục bị
động như vậy được, nói thẳng ra đi.
Thấy các nàng khuyên bảo, hơn nữa mấy ngày nay Hiệp Hàm không để
ý tới nàng, khiến trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy dao động. Cứ nói rõ ra
hết đi, nếu, thật sự bị Hiệp Hàm cự tuyệt, cùng lắm là dọn đồ rời đi thôi.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Được! Cứ như vậy đi.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: A?! Ngươi thật sự quyết tâm rồi?
Không nói đùa với chúng ta đó chứ.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Ta thật sự quyết tâm, nếu y cự tuyệt, thì ta rời
đi là xong mà.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Đúng vậy đó! Lấy hết dũng khí ra, năm đó ta
cũng bất chấp tất cả như thế, mới theo đuổi được ông xã nhà ta.
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Đừng sợ, dù kết quả thế nào, ngươi
vẫn còn có bọn ta mà.
[ Tổ Đội] [ Bóng đêm ]: Ta thấy cứ cuối tuần này đi, chúng ta hẹn lão
đại ra, ngươi túm lấy chổ áo y hỏi “Ta thích ngươi, ngươi có thích ta
không.” Như thế là xong rồi.
[ Tổ Đội] [ Lưu Nguyệt ]: Bạo lực quá! Ta tuyệt đối không nói được
những lời đó!
[ Tổ Đội] [ Thiển Thiển ưu sầu ]: Vã mồ hôi! Quả nhiên ngươi rất có
phong cách……