……
Đến cuối tuần, suốt mấy ngày liền Thiển Thiển cùng Diệp Hi cũng an ủi
Lưu Nguyệt, làm công tác tư tưởng cho nàng. Bảo nàng trăm ngàn lần
không được luống cuống, cả đời người cũng chỉ có một lần. Lưu Nguyệt
tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng đến ngày hôm nay, nàng vẫn khẩn trương
đến mức vã hết mồ hôi tay, thậm chí toàn thân đều có cảm giác kỳ quái.
Hiệp Hàm tránh Lưu Nguyệt suốt một tuần, nhưng đến cuối tuần thì
chẳng thể tránh được rồi. Ở nhà lại sợ một mình đối mặt Lưu Nguyệt, như
vậy sẽ rất xấu hổ. May thay Tôn Minh gọi điện, nói muốn đi khách sạn suối
nước nóng. Hiệp Hàm không chút suy nghĩ đáp ứng ngay, Lưu Nguyệt biết
y cho rằng chỉ cần có nhiều người sẽ không phải đối mặt với nàng, trong
lòng lại buồn rầu hơn.
Bình thường Lưu Nguyệt rất thích nhìn lén Hiệp Hàm lái xe, nhưng hôm
nay ngồi trên xe 3 giờ liền, nàng không nói một lời ngoái đầu nhìn phong
cảnh, cũng không thèm quay đầu lại. Tâm tình Hiệp Hàm cũng theo đó mà
rầu rĩ, chau mày. Đến nơi, xe dừng lại, Lưu Nguyệt lập tức đi xuống, Hiệp
Hàm yên lặng nhìn theo bóng Lưu Nguyệt, trong lòng thập phần buồn bực.
Đến khi mọi người tụ tập đủ, Lưu Nguyệt cũng không giống bình thường
đứng bên cạnh Hiệp Hàm, mà hoàn toàn đứng kề bên Thiển Thiển.
Thiển Thiển cùng Diệp Hi biết nàng sợ, tận lực vì nàng cổ vũ. Nhưng là
nàng vẫn không có dũng khí nhìn Hiệp Hàm, chỉ sợ vừa thấy mặt y, toàn bộ
dũng khí của nàng đều biến mất hết. Không hiểu sao, Hiệp Hàm cảm thấy
Lưu Nguyệt hôm nay có chút kì quái, hơn nữa rõ ràng là đang trốn y, bình
thường đều là y trốn nàng, hiện tại đổi thành Lưu Nguyệt trốn tránh y. Y
nhăn mày nhăn mặt càng lợi hại hơn, y thực sự không thích cảm giác này.
Cho đến giờ ăn trưa Lưu Nguyệt mới xuất hiện, kéo ghế ngồi cạnh Hiệp
Hàm nhưng không nhìn y lấy một cái, thần sắc Thiển Thiển cùng Diệp Hi
đang ngồi bên cạnh cũng kì lạ. Nhìn chằm chằm bọn họ. Ăn được một lúc,