LỤY TÌNH - Trang 43

Lê Duy Phương Thảo

Lụy Tình

Chương 8

Ông chạm mặt bác sĩ ở cửa phòng của Kiều Anh. Hai người vốn đã quen
nhau:
- Anh Tình, bà ấy có sao không?
Người bác sĩ đặt một tay lên vai ông, giọng cảm thông:
- Anh cũng biết rồi mà, bệnh tình của chị nhà chỉ còn là thời gian mà thôi.
Một tiếng thở dài sâu lắng trong lòng ông Định, gương mặt buồn ảo não:
- Tôi biết! Cám ơn anh đã tới đây săn sóc cho vợ tôi.
- Anh đã nói rất nhiều lần tiếng cám ơn này rồi.
- Bởi vì anh cũng đã rất nhiều lần đến đây, có phải không?
- Đúng vậy, đúng vậy... Còn bây giờ thì tôi xin cáo từ.
- Tôi không tiễn nha!
- Được mà, tự tôi có thể ra về.
Lát sau, ông đã đứng trong phòng vợ, để mắt nhìn vào người yêu như muốn
thu hết hình ảnh ấy trước khi quá muộn màng. Trường Giang vội rút lui:
- Con ra ngoài một chút. Cha... - Nàng hạ giọng - Mẹ rất cần có cha, con
biết chắc là như vậy.
Bà Kiều Anh chợt gọi:
- Con khoan hãy đi Trường Giang.
- Có chuyện gì thế mẹ ?
Bà nhìn sang chồng:
- Anh Định, Trường Giang nó đòi nghỉ học luôn đó . Em không đồng ý,
nhưng may ra chỉ có anh mới ngăn cản được con bé cứng đầu này mà thôi.
- Mẹ... - Trường Giang nhăn nhó, trông mặt cô bé thật tức cười - Mẹ bắt
cha ép buộc con sao ?
- Bởi vì con càng lúc càng tỏ ra cố chấp đấy con gái ạ! Chuyện nghỉ học,
cha nhất định không có đồng ý đâu.
- Còn con, con không thể cam tâm để mẹ suốt ngày cô đơn trong căn phòng
này và hơn thế nữa, bên cạnh mẹ bây giờ lúc nào cũng có... cha cũng biết là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.