LUYỆN KIẾM - Trang 139

"Không đính ước thì không đính ước, tạm thời cứ coi như quà tặng bình

thường giữa bằng hữu, thế nào? Nàng cứ xem phẩm chất của thanh kiếm
này rồi hẵng nói. . ." Tôn Dương nghe vậy, cũng không tức giận, tiếp tục
cười nói.

Dứt lời, hắn liền "Két két" một tiếng, rút ra một nửa đoản kiếm.

Chỉ thấy trên thân kiếm lộ ra ánh sáng màu bạc óng ánh tràn đầy, phía

dưới đốc kiếm*2 hiện ra nửa đường "Lưu Hỏa phù văn", nhìn có vẻ rất bất
phàm, ngay cả Trần Quang cũng nhịn không được dời mắt nhìn qua.

Sau khi Tiểu Toán Bàn chứng kiến chuôi đoản kiếm này, hai mắt không

khỏi sáng lên, hiển nhiên hết sức ưa thích, khi ánh mắt nhìn vào kẻ cầm
kiếm Tôn Dương, sắc mặt vẫn không khỏi trầm xuống, thấp giọng nói:

"Chồn chúc tết gà, nhất định không có lòng tốt. Đám Tôn gia các người

làm những sự tình bẩn thỉu với Yến gia chúng ta, đừng tưởng rằng không
có ai biết, lão gia chúng tôi chết cùng. . ."

"Im ngay!" Yến Tử đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của Tiểu Toán Bàn.

Tiểu Toán Bàn thấy trên mặt của tiểu thư đã có một tia tức giận, nhất thời

câm như hến.

"Tiểu tỳ lỗ mãng, là do ta quản giáo không nghiêm, thứ lỗi." Yến Tử vẻ

mặt khôi phục như cũ, lạnh nhạt nói.

"Yến cô nương quá lời, xin hãy nhận thanh đoản kiếm này." Tôn Dương

cười cười, đem kiếm rút lại vào vỏ nói.

Yến Tử vẫn như cũ không hề nhúc nhích, đang muốn mở miệng từ chối,

bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tiểu
thư, nếu như hắn đã trước mặt mọi người nói như vậy, tạm thời nhận cũng
không sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.