tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, ngã ngồi xuống.
"Làm sao có thể. . ."
Tôn Dương siết chặt quạt xếp trong tay, hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn
đầy vẻ không thể tin được.
Yến Tử khẽ mím môi, trái tim ngầm run rẩy. Nhìn vào đôi mắt trong
sáng của Thiết Kiên dị sắc liên miên, lại có 1 vẻ kỳ quái khó hiểu không
cách nào giải thích được.
Tiểu Toán Bàn đã lâm vào tình trạng kinh nghi ngây ngốc, cũng chỉ có
một mình Trần Quang, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, tinh thần toàn thân
chấn động, trong lòng nhẹ nhàng vui vẻ kêu một tiếng "Tốt"!
Về phần Diêu Bân, "kinh hỉ" liên tục của hôm nay, quả thực đã khiến hắn
có phần chết lặng, giờ phút này như một cái xác không hồn, đứng ở sau
lưng Trần Quang, không nói lời nào.
Tôn Dương do dự một chút, kêu mấy người Tôn gia tiến lên, đỡ Cừu
Phách Thiên dậy.
"Khiêu chiến luyện kiếm hôm nay, Yến thị thương hội thắng." Tư Đồ
Nhiên sớm đã phục hồi tinh thần, sau khi liếc nhìn Thiết Kiên, trực tiếp
tuyên bố.
"Tiểu thư, chúng ta thắng. . ." Tiểu Toán Bàn không kìm được niềm vui.
Trên mặt Yến Tử cũng xuất hiện một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tôn
Dương.
"Cam kết ghi trên Khế trạng, Tôn thị thương hội chúng tôi đương nhiên
thực hiện. Về phần đền bù, cần phải có chút thời gian chuẩn bị." Tôn
Dương không còn bộ dáng bình tĩnh tiêu sái như xưa, lạnh lùng nói.