Ở bên còn lại của người thanh niên mặt tròn, có một kẻ bịt mặt mặc y
phục dạ hành màu đen, trên người không mang bất kỳ binh khí gì, nhưng
trên mười ngón lại có tia sáng màu tìm âm u chớp động, nhìn ra hẳn là
thích khách thiên về cận thân chém giết.
"Hồ Vi sư huynh, sao lại là ngươi?" Ánh mắt của Thiết Kiên hoàn toàn
xem nhẹ hai người kia, chỉ nhìn về phía người thanh niên mặt tròn kia,
nghiến chặt răng, từ giữa hàm răng nặn ra mấy chữ.
"Hết cách, sư phụ chỉ có mấy đồ đệ, dẫu sao đệ cũng không hy vọng
người tới là Tiểu Tiểu sư muội chứ? Vì vậy chỉ có thể là Đại sư huynh ta
đích thân xuất mã." Thanh niên có khuôn mặt tròn thở dài một hơi, có chút
bất đắc dĩ nói.
"Ta cũng đã thành ra như thế này. . . lão vẫn không chịu buông tha ta
sao?" Giữa hai đầu lông mày của Thiết Kiên hiện lên một tia sát khí, thanh
âm lạnh lùng nói.
"Sư phụ lão. . . Ài, việc đã đến nước này, nói nữa có ích gì. Huống hồ
với tính cách của đệ, cho dù sư phụ giờ có thu tay lại, ngày sau đệ cũng
tuyệt không bỏ qua, không phải sao?" Hồ Vi vờ cười gượng hỏi.
"Đại sư huynh, tài nghệ luyện kiếm của Thiết Kiên ta, có hơn phân nửa
là do ngươi dạy dỗ, tính ra ngươi mới thực sự là người khai sáng và dẫn lối
cho con đường luyện kiếm của ta. Nếu như có thể, ta không muốn ra tay
với ngươi." Sắc mặt của Thiết Kiên tối sầm, sau một lúc lâu thở dài một hơi
nói.
"Không đánh cũng được, đệ theo ta trở về gặp sư phụ. Ta bảo đảm sẽ xin
tha cho đệ, giữ lại cho đệ một mạng." Vẻ mặt của Hồ Vi không hề thay đổi
nói.
Thiết Kiên thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hướng đối phương
ôm quyền, sau đó cổ tay run lên, trường kiếm trên phát ra một tiếng kêu rõ