lênmộtchút,anhcuốn váy em lên, kẻo lát nữa dính dơ.”
Chuyệnđãđến nước này, Lâm An Nhàn chỉ có thể mặc cho Quý Văn
Nghiêu tùy ý bài bố, vì thế dùng chân làm điểm tựa nhấc hong mình lên.
Nhưng chỉ vừa mới hơi nhúc nhíchthìcả hai người đòng thời rên thành
tiếng.trênngười Quý Văn Nghiêu lập tức thấm ướtmộtlớp mồ hơi, hít
sâumộthơi cuốn váy Lâm An Nhàn lên ngang hông, chờ đến khi chuẩn bị
mọi chuyện xong xuôithìda đầu run lên, ôm chặt Lâm An Nhàn, thở hổn
hển: “Tạm thời thế nàyđi,anhsẽchậmmộtchút, thiếu chút nữa bị em làm tiết
sớm luôn rồi.”
Lâm An Nhàn cũng khó chịu, trongkhônggiannhỏhẹp bịt kín, mọi cảm
giác đều trở nên đặc biệt sâu sắc, hơn nữa hai thân hình trần trụi dán chặt
vào nhau, hơi thở hòa vào nhau làm cho người ta vừa khó chịu vừa nóng
bức lại có cảm giác thân thiết đến mức làm cho người ta động tình.
Trong lúckhôngngừng đâm ra rút vào, Quý Văn Nghiêu kéo hai tay
An Nhàn khoát lên cổ mình.
“Ôm!” Ngắn gọnmộttiếng,khônghề báo trướcđãnhanh chóng chạy
nước rút.
Lâm An Nhàn rên rỉmộttiếng, ưỡn cong người vô thức ôm sát Quý
Văn Nghiêu, thừa nhận cảm xúc tuyệt vời xen lẫn đau đớn kia.
Bởi vìkhônggian trong xe hạn chế, Quý Văn Nghiêukhôngthể vận
động mạnh bạo với biên độ lớn nhưng tần suất dao động dày đặc vẫn như
cũ làm Lâm An Nhànkhôngngừng hít sâu,mộtcâu cũngnóikhôngnên lời.