Hạo,anhmuốn em từ từ nhìn thấyrõcon ngườithậtcủa Phó Minh Hạo, sau
đóanhsẽxuấthiệncứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng, như thế mới có thể
làm em thêm cảm động, quyếtmộtlòng theoanh.”
Lâm An Nhàn vừa nghe vừa cười: “anhđó, chỉ biết có mấy chuyện
kiểu vậy! Nhng dùanhtính toán sâu xa đến bực nào vẫnkhôngthể đoán được
lòng dạ của phụ nữ, Bạch Tuyết Tinhđãđến tìm em từ lâu,côấy tuy theo Phó
Minh Hạo nhưng lại sợ đắc tội vớianhnên đến tìm em năn nỉ.”
Quý Văn Nghiêu trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn: “Ý em là, em
cũngđãsớm biết chuyện của Bạch Tuyết Tinh? Tốt lắm,đimộtvòng tròn lớn
rốt cuộc em mới là người biết tất cả mọi chuyện, Bạch Tuyết Tinh tìm em
làm gì, cònkhôngthànhthậtkhai báo!”nóixong liền đè lên người Lâm An
Nhàn thọt lét.
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu chọc cười muốn tắt thở, lớn tiếng
kêu: “Quý Văn Nghiêu,anhkhôngdừng tay emsẽgiậnthậtđó.”
Quý Văn Nghiêu nghe thế, cắn lên mặt Lâm An Nhàn mấy cái mới
kéocôngồi dậy. Bởi vì Lâm An Nhàn cười khan cả giọng nênanhrót chocôly
nước.
“Về saukhôngđược động thủ, động cước như vậy!” Lâm An Nhàn tức
giậnnói.
“Tuân lệnh, vợyêuđại nhân, em maunóiđầu đuôi câu chuyệnđi.”
“Kỳthậtcũngkhôngcó gì, chẳng qua Bạch Tuyết Tinhthậtlòng muốn
sống chung với Phó Minh Hạo, lạikhôngdám đắc tội vớianh, nên tìm
emnóihết chân tướng.côấy hy vọng sau khi em biết đượcsựthậtcâu
chuyệnthìcó thể mau chóng ly hôn với Phó Minh Hạo, như vậycôấy vừa có
thể sống chung với Phó Minh Hạo vừa có thể giúpanhđạt được mục đích.
Tuycôấy biếtanhsẽkhôngdễ dàng buông tha cho Phó Minh Hạo nhưng vẫn