chúng ta còn có cả đời mà.”
Lâm An Nhàn cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, lập tức ôm Quý
Văn Nghiêukhôngnóithêm gì nữa.
Quý Văn Nghiêu càng nhìn Lâm An Nhàn như thế trong lòng
càngyêu, cúi đầu ngậm lấymộtbầu ngực trắng ngần củacô, sau đó bắt đầu
liếm mút điên cuồng, thắt lung lạikhôngngừng đâm vào rút ra.
Saumộtlúc lâu, cả người Lâm An Nhànđãđầy mồ hôi, thân thể cũng
mỏi nhừ, nhưngsựvận động điên cuồng bên dưới cùng vớisựliếm
mútkhôngngừng trước ngực giống như muốn nuốt luôn cả hồn
pháchcô.côcảm thấy toàn thân thể như bay bổng.
Quý Văn Nghiêu nhìn thấy sắc mặt cực kì quyến rũ thế này của Lâm
An Nhàn, thỉnh thoảng còn đong ưa chiếc eo thon theo nhịp điệu củaanh,
làm cả haikhôngcòn khe hở nào,thìbắt đầu điên cuồng đâm vàokhônghề có
kết cấu làm cho Lâm An Nhàn thỉnh thoảngnhỏgiọng nức nở.
“An Nhàn,anhnhư bây giờ mới thựcsựlà được sống, em ráng
chịumộtchút, chúng ta cùng sướng nào.”
Tiếp theo lại liều mạng đâm vào, giống nhưđanghậnkhôngthể đem
toàn bộ của mình đều nhét hết vào bên trong, đột nhiênmộttrận tê dại mãnh
liệt từ thắt lưng bắt đầu lan khắp toàn thân.
Quý Văn Nghiêu nửa ôm lấy Lâm An Nhàn liều chết vận động vài cái,
run rẩy, thấp giọng hô: “An Nhàn,anhthậtsựsắp chết!”
Lâm An Nhàn cũng run rẩy, rên khe khẽ, loại cảm giác mà Quý Văn
Nghiêunóicôcó thể hiểurõràng hơn ai hết. Cảm giác thể xác và tinh thần
của hai người kết hợp thànhmộttuyệt vời đến cực điểm, thaqajtsựlàm cho
người ta hậnkhôngthể chết chìm luôn trong đấy.