Quý Văn Nghiêu suy yếu cười.
“anhhiểu,anhhiểu, emthậtlòng vớianh, vô luận thế nàoanhsẽkhôngphụ
em.”
Sau đó vẫy tay gọi Lâm Húc lạinói: “Quá khứ nhà cậu cũngđãbiết, các
ngươi là gia đình của An Nhàn, tôi cam đoan các ngươi áo cơmkhônglo
nhưngkhôngcần hy vọng xa vời, chỉ cần đối xử tốt vớicôấy muốn ở lại căn
nhà đó bao lâuthìở, bằngkhôngtôisẽkhônglưu tình.”
Lâm Húc gật đầu lia lịa, như vậyanhta cũngđãthỏa mãn.
Lâm An Nhàn cảm thấy sau khi tỉnh lại, Quý Văn Nghiêuđãthay đổi
rất nhiều, lý trí hơn, thành thục hơn, lờianhtanóiđềumộtlòng nghĩ cho mình,
sợ người nhà đối xử với mìnhkhôngtốt, lại sợ căn nhà cho mình tương lai bị
người nhà chiếm tiện nghi, cảm độngnóikhôngra lời.
Hằng ngày, ông bà Quý đều đến thăm con, chẳng qua mỗi lần nhìn
khuôn mặt Quý Văn Nghiêu co cáu, cũng khó chịu theo.
“Văn Nghiêu, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹsẽkhôngcan thiệt vào hôn
nhân của con, về sau con đừng hù dọa ba mẹ như vậy nữa. Mấy đêm nay,
tối nào Văn Văn cũng thấy ác mộng.”
Quý Văn Nghiêu cười khổ: “Ba mẹ, con bất hiếu làm hai người lo
lắng. Con biết ba mẹkhôngvừa lòng An Nhàn và An Nhàn cũngkhôngmuốn
ba mẹ khó xử. Chúng consẽchấm dứt. Con cũngkhôngthểsẽđể ba mẹ mình
khổ sở, consẽthử quên.”
Mẹ Quý khóc lên, mới chia tay vài ngàyđãtự sát, nếu thựcsựkhônggặp
mặtthìkhôngbiết lại xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng con giống như chết đến
nơi!