MA ĐAO CA - Trang 154

Thiếu niên này tuổi chừng hai mươi, đầu chít khăn tiêu dao, mày dài mắt

sáng, mũi thẳng môi hồng. Mình mặc áo dài màu lam nước biển, chân mang
giày chữ phúc đế trắng không dính một hạt bụi, thật anh tuấn vô cùng.

Thiếu niên ấy vừa nhìn thấy Hồ Thiết Sanh cũng bất giác ngẩn người, y

tin chắc trên cõi đời này người có thể so sánh với y chỉ duy có một mình Hồ
Thiết Sanh mà thôi. Đồng thời y nhận thấy Hồ Thiết Sanh ngoài tuấn tú
phong nhã, còn có vẻ siêu phàm thoát tục.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất giác đều sinh lòng thích mến. Thiếu

niên áo lam vội ôm quyền nói :

- Xin thứ cho tiểu đệ đã vô ý quấy rầy huynh đài. Tiểu đệ trọ ở phòng bên

cạnh, vì lầm cửa, xin lượng thứ cho!

Hồ Thiết Sanh thấy đối phương lịch sự lễ phép liền nảy sinh ý muốn kết

giao, bèn vội đáp lễ nói :

- Huynh đài chớ khách sáo, xin mời vào ngồi chơi chốc lát được chăng?

Thiếu niên áo lam mỉm cười :

- Trong có gia quyến rất là bất tiện. Nếu huynh đài không chê, xin mời

sang phòng tiểu đệ đàm đạo. Tiểu đệ với xá muội đang định chong đèn dạ
ẩm, nếu huynh đài chịu nể mặt thật tiểu đệ vô vàn vinh hạnh.

Hồ Thiết Sanh vừa định khước từ nhưng thiếu niên áo lam đã nhẹ kéo tay

áo chàng, vẻ hết sức nhiệt tình nói :

- Tiểu đệ với huynh đài vừa mới gặp nhau đã như cố tri, xin đừng khiến

tiểu đệ thất vọng!

Hồ Thiết Sanh chẳng tiện thẳng thắn khước từ, đành nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.