MA ĐAO CA - Trang 448

Hạp cốc này rộng chỉ bốn năm mươi trượng, hai bên núi cao chót vót, địa

thế hết sức hiểm trở. Ba người đi theo đường nhỏ đi sâu vào, đến cuối hạp
cốc, chỉ thấy ba gian nhà đá nằm dưới vách núi, xung quanh có vài cây cổ
tùng, che phủ ngôi nhà đá, nếu không chú ý khó thể phát hiện.

Bạch Diêu Hồng dẫn trước đi đến một bãi đá ngổn ngang gần nhà đá,

bỗng thấy một văn sĩ trung niên từ trong nhà đá đi ra, nhìn quanh một hồi
rồi phóng nhanh ra ngoài cốc.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên kinh ngạc đến suýt nữa kêu lên, thì

ra đó chính là vị văn sĩ đã truyền thụ kỳ học cho hai người, chả lẽ ông chính
là Bạch bá bá đã nuôi dưỡng huynh muội họ Bạch?

Bạch Diêu Hồng cũng ngạc nhiên nói :

- Lạ thật, Bạch bá bá đã từng cảnh cáo tệ huynh muội không được vào

gian nhà đá ấy, sao văn sĩ này lại từ trong gian nhà ấy đi ra thế nhỉ? Đi!
Chúng ta hỏi thử xem!

Bạch Diêu Hồng đi vào gian nhà giữa, lớn tiếng gọi :

- Bạch bá bá! Bạch bá bá!

Trong nhà liền có tiếng nói già nua và hiền từ vọng ra :

- Hồng nhi đó phải không? Vào đi!

Bạch Diêu Hồng dẫn trước, đẩy mở cửa đá đi vào. Chỉ thấy một lão nhân

tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào đang ngồi ngay ngắn trên giường đá.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên bất giác ngẩn người, dường như đã

từng gặp vị lão nhân này ở đâu rồi thì phải.

Đồng thời lão nhân ấy vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Quyên cũng thoáng lộ

vẻ ngạc nhiên, đôi mắt chim ưng nhìn nàng không chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.