MA ĐAO CA - Trang 466

Hồ Thiết Sanh liền tức phóng ra, vừa thấy Tiểu Lục Tử lâm nguy, lập tức

lao đến nhưng Bạch phàm còn nhanh hơn chàng, chớp nhoáng đã với kỳ
chiêu chộp lấy mạch môn Tiểu Thúy, cắp lấy nàng ta phóng đi.

Hồ Thiết Sanh nhanh chóng quan sát tình thế, nếu không có thêm cao thủ

đến, phe mình có thêm Bạch Diêu Hồng và Bạch Ngọc Quyên, hẳn có thể
giữ được cục diện bất bại, lập tức đuổi theo Bạch Phàm.

Chàng vừa đuổi theo vừa lớn tiếng nói :

- Bạch Phàm, ngươi còn chưa buông Tiểu Thúy xuống hả?

Bạch Phàm chẳng màng, tiếp tục phóng đi, khoảng bảy tám dặm đường

đã vào sâu trong núi, không thấy bóng dáng của Bạch Phàm đâu nữa. Hồ
Thiết Sanh hết sức long lắng bởi biết Bạch Phàm là một tên dâm đồ, Tiểu
Thúy rất có hể bị thất thân trong tay hắn.

Nếu như chuyện ấy thật sự xảy ra, mình rất là có lỗi với Tiểu Lục Tử,

hơn nữa vừa rồi vì cứu mạng chàng nên Tiểu Lục Tử mới bỏ lại Tiểu Thúy
một mình đối phó với Bạch Phàm.

Hồ Thiết Sanh tìm kiếm khắp nơi, chẳng thấy một bóng người nào, lòng

nóng như thiêu đốt. Chừng một giờ sau, chàng tìm đến một thung lũng, chỉ
thấy cỏ cao ngập đầu, hết sức hoang vu, nhưng phát hiện trên cỏ có dấu vết
người đi qua, lòng mừng khôn xiết.

Chàng liền lần theo dấu vết tiến tới, đi đến một tử cốc. Bỗng nghe một

tiếng cười lạnh tanh, Bạch Phàm đã đứng trước mặt cách chừng ba trượng.

Chỉ thấy Tiểu Thúy bị điểm huyệt nằm trên đất, áo đã bị cởi ra nửa phần.

Hồ Thiết Sanh tức giận nói :

- Bạch Phàm, trước kia Hồ mỗ tưởng ngươi là một người quân tử, thì ra

ngươi lại là một tên dâm tặc vạn ác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.