MA ĐAO CA - Trang 574

Lúc này cuộc đấu giữa hai vị cao nhân càng thêm kịch liệt, và đã gần ba

trăm chiêu. Chỉ thấy sương trắng dưới chân họ hòa lẫn với hơi trắng trên
không, chỉ còn trông thấy bóng dáng họ lờ mờ mà thôi.

Bỗng, Hồ Thiết Sanh sửng sốt kêu lên :

- Ủa! Dư tiền bối, tảng đá dưới chân họ sao lại thấp đi nhiều thế này?

Dư Mộng Chân nghiêm giọng :

- Đã vụn thành bột rồi.

Quần hùng nghe vậy thảy đều giật mình sửng sốt, chú mắt hìn kỹ, quả

thấy tảng đá vốn cao mấy trượng giờ đây đã trở nên không đầy một trượng,
và trên mặt đất xung quanh trắng xóa một khoảng, hệt như phủ lên một lớp
tuyết dày.

Bỗng, hai người cùng buông tiếng quát trầm, liền thì tiếng nổ vang lên

như long trời lở đất, sương khói cuồn cuộn, cát đá tung bay, không còn
trông thấy bóng dáng hai người nữa.

Chỉ nghe từ trong bụi trắng mù mịt vang lên tiếng nói của Lạc Kỳ :

- Bạch huynh, hai ta lại bất phân thắng bại, đành phải chờ lần ấn chứng

thứ ba.

Rồi thì hai bóng người như cánh chim to bay vút lên không theo hai

hướng ngược nhau, thoáng chốc đã mất dạng.

Bụi phấn từ từ tan đi, quần hùng cùng bật lên một tiếng sửng sốt, đứng

thừ ra tại chỗ, thì ra hai tảng đá to và cả cây cổ tùng trên ấy thảy đều biến
mất, và một lớp bột đá phủ rộng đến mấy mươi trượng.

Dư Mộng Chân dẫn trước phóng ra khỏi bãi đá, lên trên lớp bột đá, mỗi

người cũng đi theo sau đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.