Thiếu nữ ngại ngùng nói: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cô Tô Lam Thị rất tốt. Từ khi nào vậy?"
Thiếu nữ một bên vuốt thỏ lông trắng xù, một bên nói: "Không lâu sau
lần đó ở núi Đại Phạn. . . . . ."
Đúng lúc này, hai người đều nghe được thanh âm rất nhỏ tiếng giày giẫm
lên mặt cỏ. Ngụy Vô Tiện nhìn lại, quả nhiên, Lam Vong Cơ đang hướng
bên này đi tới.
Thiếu nữ một trận luống cuống tay chân, lập tức đứng lên, cung kính tỏ
lễ nói: "Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngồi trên cỏ, cười
nhìn hắn. Thiếu nữ kia tựa hồ sợ, rất là sợ Lam Vong Cơ -- cũng thường
thôi, tiểu bối ở tuổi này không ai là không sợ sệt Lam Vong Cơ, vội vội
vàng vàng xách váy bỏ chạy.
Ngụy Vô Tiện ở phía sau gọi theo vài tiếng: "Cô nương, tiểu muội muội!
Giỏ của ngươi! Ê, Tiểu Bình Quả! Tiểu Bình Quả trở về! Ngươi chạy theo
làm gì! Tiểu Bình Quả!"
Không có bất kỳ ai hay con lừa nào nghe tiếng hắn gọi mà dừng, Ngụy
Vô Tiện đành phải gẩy gẩy mấy cây củ cải còn lại trong giỏ, đối Lam Vong
Cơ nói: "Lam Trạm, ngươi dọa nàng chạy rồi."
Một khi Lam Vong Cơ đã không muốn gây tiếng động, thì làm gì có
chuyện hai người đều nghe được?
Ngụy Vô Tiện hì hì cười với y, đưa tới một củ cà rốt, nói: "Ăn không
nào? Ngươi tới chăm thỏ, ta tới chăm ngươi."
". . . . . ." Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Đứng lên."