Lam Vong Cơ nói: "Vốn lấy độ hóa làm chủ, trấn áp là phụ, không thể
làm khác thì mới diệt gọn."
Ngụy Vô Tiện cười khẽ, nói: "Phung phí của trời." Dừng một chút, mới
nói tiếp: "Ban nãy cũng chẳng phải ta không biết đáp án này, chẳng qua
đang suy nghĩ tới con đường thứ tư mà thôi."
Lam Khải Nhân nói: "Chưa từng nghe nói tới có con đường thứ tư.
Ngươi nói đi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tên đao phủ nọ đột tử, hóa thành hung thi là điều tất
nhiên. Nếu khi còn sống gã đã chém hơn trăm đầu người, không bằng đào
mộ của hơn trăm người này lên, kích thích oán khí, kết hợp với một trăm
chiếc đầu người, đánh nhau với hung thi..."
Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng xoay đầu sang nhìn hắn, nhưng vầng
trán lại hơi nhăn lại, vẻ mặt thật là lạnh nhạt. Lam Khải Nhân thì cả râu
mép cũng run cả lên, quát: "Không biết trời cao đất rộng!"
Mọi người trong Lan thất bị tiếng quát to này dọa sợ run. Lam Khải
Nhân đột nhiên đứng phắt dậy: "Phục ma hàng yêu, diệt quỷ diệt tà, là vì độ
hóa! Ngươi không những không nghĩ tới đạo độ hóa, mà trái lại còn muốn
kích thích oán khí? Đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân!"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng,
sao lại không tiến hành lợi dụng? Đại Vũ trị thủy cũng biết, bịt là hạ sách,
khơi là thượng sách. Trấn áp tức là bịt, há không phải hạ sách..." Một quyển
sách của Lam Khải Nhân bay vút tới, hắn lắc người né đi, mặt không biến
sắc, miệng vẫn tiếp tục nói càn: "Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí.
Linh khí cất giữ trong đan phù, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng.
Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?"
Một quyển sách nữa của Lam Khải Nhân lại bay tới, lạnh lùng nói: "Vậy
ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào để cam đoan những oán khí này sẽ để