Người Ngụy Vô Tiện ngoẹo sang bên: "Đừng vậy mà. Ta sai rồi mà."
Lam Vong Cơ không chút lưu tình vạch mặt hắn: "Ngươi trước sau
không hề có lòng hối cải."
Ngụy Vô Tiện chẳng nghiêm túc tí nào mà nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi
xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Ngươi bảo ta nói bao nhiêu lần cũng được.
Quỳ xuống nói cũng được luôn."
Lam Vong Cơ gác bút, Ngụy Vô Tiện còn tưởng y hết chịu nổi nên muốn
đánh mình, đang định trưng bản mặt cười hì hì ra, nhưng lại chợt phát hiện
môi trên với môi dưới của mình như bị dính chặt vào nhau, không cười nổi.
Hắn hoàn toàn biến sắc, cố sức nói: "A? A a a!"
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, khẽ thở một hơi, hai mắt mở ra, nét mặt lại
trở về vẻ bình tĩnh, chấp bút lần nữa, dường như chưa hề có chuyện gì xảy
ra. Ngụy Vô Tiện đã sớm nghe nói tới cái thuật cấm nói đáng ghét của Lam
gia, nhưng trong lòng vẫn cứ không tin thứ quỷ quái này. Cơ mà thử đi thử
lại, khoé môi cũng sắp cào đỏ luôn rồi, làm cỡ nào cũng chẳng thể mở ra
được. Chỉ chốc lát sau, hắn lướt bút như bay, ném tờ giấy qua. Lam Vong
Cơ liếc mắt nhìn, nói: "Vô vị." Rồi vò thành một cục vứt đi.
Ngụy Vô Tiện tức đến nỗi ngồi phịch trên chiếu lăn một vòng, lúc bò dậy
thì lại viết một tờ nữa, đập ngay trước mặt Lam Vong Cơ, rồi vẫn bị vò
thành một cục, ném đi.
Thuật cấm nói này mãi đến tận khi hắn chép xong mới được giải. Hôm
sau tới Tàng Thư Các, đống giấy bị vò vứt đầy đất đều đã được người khác
dọn đi.
Ngụy Vô Tiện đó giờ luôn lành thương thì quên đau, hôm trước mới vừa
ăn thiệt vụ cấm nói, hôm nay ngồi chưa tới hai khắc miệng đã ngứa ngáy
khó chịu. Chẳng biết sống chết gì, vừa mở miệng ra nói vài câu, đã bị cấm
nói tiếp. Miệng không thể mở hắn liền viết nguệch ngoạc lung tung trên