MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 143

Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cuốn sách màu vàng của Lam Vong Cơ

dường như thoáng ngừng lại, lúc này mới mở sang trang kế, cuối cùng cũng
không cấm hắn nói, Ngụy Vô Tiện thấy chọc chẳng được, nhẹ nhàng ném
bức vẽ kia sang, nói: "Tặng ngươi."

Bức vẽ bị vứt lên chiếu, Lam Vong Cơ không có ý định cầm. Những

trang giấy nguệch ngoạc mà Ngụy Vô Tiện viết mắng y, lấy lòng y, nhận lỗi
với y mấy ngày qua đều bị đối xử như thế, hắn quen rồi, cũng không thèm
để ý, bỗng nhiên nói: "Quên mất, còn một món phải đưa cho ngươi nữa."

Nói xong hắn nhặt giấy nhấc bút, hạ ba lần thêm hai nét, ngó ngó rồi vẽ,

sau đó lại nhìn người thật một thoáng, cười lăn ra đất. Lam Vong Cơ đặt
quyển sách xuống, nhìn lướt qua, hoá ra hắn vẽ thêm bên tóc mai của mình
một đoá hoa.

Khoé miệng y dường như giần giật, Ngụy Vô Tiện bò dậy, cướp lời: "'Vô

vị' phải không, ta biết ngươi sẽ nói thế mà. Ngươi có thể nào thay từ khác
không? Hoặc là nói nhiều hơn chẳng hạn?"

Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Cực kỳ vô vị."

Ngụy Vô Tiện vỗ tay: "Thêm vào đúng hai chữ. Cám ơn!"

Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, cầm lấy sách trên án, mở ra lần nữa. Mới

vừa liếc nhìn, đã lập tức ném ra ngoài cứ như bị lửa liếm.

Y vốn đang xem một quyển sách cổ, nhưng một thoáng vừa mở ra kia,

đập vào mắt đều là bóng người trần truồng quấn quýt nhau. Quyển sách y
đang xem đã bị người ta đánh tráo bìa, đổi thành một quyển xuân cung đồ.

Không cần động não nghĩ cũng biết chuyện tốt này do ai làm, nhất định

là người nào đó đã thừa dịp y dời sự chú ý xem tranh đã ra tay. Hơn nữa
Ngụy Vô Tiện còn đang ở đây đập bàn cười há há: "Á há há há há há há há
há há há há há há há!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.