MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 142

giấy, nhét vào cạnh Lam Vong Cơ, rồi lại bị vò thành một cục ném xuống
đất. Ngày thứ ba vẫn vậy. Kết quả sau nhiều lần bị cấm nói là, Ngụy Vô
Tiện không rảnh rỗi làm trò nữa, phần cần chép trong một tháng đó, vậy mà
mới bảy ngày đã chép xong.

Ngày thứ bảy, cũng chính là ngày quay mặt vào tường hối lỗi cuối cùng.

Hôm nay Ngụy Vô Tiện có hơi khác thường. Từ lúc hắn đến Cô Tô, ngày
nào cũng vứt hoặc bỏ quên bội kiếm ở đâu đó, chưa bao giờ thấy hắn
nghiêm chỉnh đeo nó, nhưng bây giờ lại đem ra, đặt cái cạch lên trên thư
án. Một trăm kiểu tạo phản gây rối hắn không tha cái nào, luôn tìm đủ cách
quấy rầy thái độ bình tĩnh của Lam Vong Cơ, vậy mà giờ lại ngồi xuống là
viết, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Lam Vong Cơ không có lý do gì thi thành thuật cấm nói với hắn cả, trái

lại còn nhìn hắn lâu hơn chút, dường như không thể tin hắn bỗng nhiên
thành thật. Quả nhiên, ngồi chưa bao lâu, bệnh cũ của Ngụy Vô Tiện lại tái
phát, đưa một tờ giấy sang, ra hiệu bảo y xem.

Lam Vong Cơ vốn tưởng lại là mấy câu chữ lung tung nhảm nhí, nhưng

ma xui quỷ khiến làm sao lại lướt mắt qua, là một bức vẽ người. Người này
ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào cửa sổ yên tĩnh đọc sách, mặt mày thần thái
giống y như thật, đúng là mình.

Ngụy Vô Tiện thấy ánh mắt của y không lập tức dời đi ngay, miệng

nhếch lên, nhếch nhếch mày, chớp chớp mắt. Chẳng cần mở miệng, ý đã rõ
ràng: giống không? Có được không?

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Rảnh rỗi như thế, không lo chép sách, lại đi

vẽ linh tinh. Ta thấy ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ lệnh
cấm."

Ngụy Vô Tiện thổi thổi vết mực chưa khô, thờ ơ nói: "Ta chép xong rồi,

ngay mai sẽ không tới nữa đâu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.