MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 146

Ngụy Vô Tiện nói: "Vẻ mặt gì? Hừ! Vừa nãy y gào to như thế, các ngươi

không nghe hay sao?"

Có người bày ra vẻ sùng bái: "Có nghe, y kêu ngươi cút! Ngụy huynh,

lần đầu tiên ta nghe thấy Lam Vong Cơ kêu người khác 'cút' đó! Ngươi làm
thế nào hay vậy?"

Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở đắc ý: "Thiệt đáng mừng, hôm nay ta đã

giúp y phá cấm rồi đó. Thấy chứ, Lam Nhị công tử được người ca tụng
khen ngợi là có hàm dưỡng và gia giáo, trước mặt ta lại chả đỡ nổi một
đòn."

Giang Trừng sầm mặt mắng: "Ngươi đắc ý cái rắm! Này có gì hay mà

đắc ý hả! Bị người ta kêu cút là chuyện rất vẻ vang hay sao? Đúng là làm
mất mặt nhà chúng ta!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta có lòng nhận lỗi với y, y lại không để ý tới ta.

Cấm ta nói nhiều hôm như thế, ta chọc ghẹo y đó thì sao? Tiếc cho một
quyển xuân cung quý giá của Hoài Tang huynh. Ta còn chưa xem xong
nữa, thiệt là đặc sắc mà! Cái tên Lam Trạm này thiệt là chẳng hiểu phong
tình gì cả, cho y coi y còn không vui, mặt trắng muốn mù mắt."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Không tiếc! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Giang Trừng cười lạnh: "Đắc tội cả Lam Vong Cơ lẫn Lam Khải Nhân,

ngày mai ngươi cứ chờ chết đi! Không ai nhặt xác cho ngươi đâu."

Ngụy Vô Tiện phất phất tay, đi qua khoác vai Giang Trừng: "Quản nhiều

vậy làm gì. Hơn nữa nói tới chọc ghẹo. Lần nào ngươi chả đi nhặt xác cho
ta, lần này cũng không khác mấy đâu."

Giang Trừng đạp sang một cú: "Cút cút cút! Lần sau có làm chuyện thế

này thì đừng để ta biết! Cũng đừng có gọi ta tới coi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.