MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 1482

Mọi người lớn tiếng khen hay, vỗ tay ầm ầm. Lam Vong Cơ quay đầu

nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn cười ha hả nhảy vào gian hàng, tóm cổ con lừa
nhỏ trên mặt đất, kẹp dưới cánh tay, dốc hết sức lực vỗ tay, nói: "Chơi lại
chơi lại!"

Trên tay Lam Vong Cơ còn một cái vòng nữa, y cầm trong tay nhắc nhắc

hai lượt, nhẹ nhàng mà ổn trọng. Lần này phải mất một lúc y mới ném về
phía sau, rồi lập tức xoay người kiểm tra.

Lần này y ra tay, bốn bề vang vọng tiếng "Ôi giời", hóa ra chiếc vòng đó

bay lệch hẳn đi, thậm chí còn chẳng với tới mép gian hàng, nhưng lại rơi
trúng người Ngụy Vô Tiện, chụp lấy hắn không sai một ly.

Đầu tiên là Ngụy Vô Tiện ngỡ ngàng, sau đó liền bật cười. Dù mọi người

cảm thấy đáng tiếc, nhưng đều thi nhau mở lời an ủi: "Không tệ nha!"
"Đúng đó, ném trúng mấy món rồi!" "Rất giỏi đó!"

Ông chủ thở phào nhẹ nhõm, lườm họ một cái hết sức vui vẻ, rồi giơ

ngón cái lên nói: "Đúng đó, quá hay rồi. Công tử nói rất đúng, để ngài ném
thêm mấy cái nữa thì ta mất luôn cả chì lẫn chài!"

Ngụy Vô Tiện cười bảo: "Được rồi, biết ông không dám bọn ta chơi nữa

rồi, bọn ta cũng đã chơi đủ, phải không? Lam Trạm, đi thôi đi thôi."

Ông chủ vui vẻ chào: "Đi thong thả nha."

Mãi đến khi hai người kề vai đi khỏi đó, biến mất trong dòng người tấp

nập, ông mới chợt nhớ ra: "Cái vòng thứ ba! Bọn họ còn chưa trả lại cho ta
mà!!"

Tay trái Ngụy Vô Tiện ôm rùa, tay phải kẹp lừa, đi một hồi bỗng mở

miệng: "Lam Trạm, sao trước đây ta lại không phát hiện ra ngươi có nhiều
nỗi lòng thầm kín như vậy nhỉ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.