nói: "Tô Thiệp, trước mắt không thể tra rõ dưới đó là thứ gì, sao ngươi lại
tự tiện thúc kiếm vào nước?"
Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta
thấy Nhị công tử cũng thúc kiếm vào nước..."
Người này nói xong cũng hiểu ra, câu này thật là không biết sâu cạn. Bất
kể là Lam Vong Cơ, hay là Tị Trần, đều không phải người mà kẻ bên ngoài
có thể so sánh. Lam Vong Cơ có thể triệu kiếm vào nước lúc không rõ vật
địch, không sao cả, nhưng những người khác thì không nhất định. Trong vẻ
tái nhợt của gã ta lộ ra chút hồng xấu hổ, dường như chịu sỉ nhục gì đó, liếc
nhìn Lam Vong Cơ. Nhưng Lam Vong Cơ không nhìn gã, ngưng thần nhìn
nước, chốc lát, Tị Trần rời vỏ lần nữa.
Lần này thân kiếm không chui vào nước, mà là mũi kiếm khẽ hất, khều
một bóng đen từ đáy nước lên. Một đống đen thùi ướt nhẹp rơi cái bẹp lên
trên thuyền. Ngụy Vô Tiện kiễng chân dòm, vậy mà lại là một bộ quần áo.
Ngụy Vô Tiện cười đến suýt nữa đâm đầu vào nước, nói: "Lam Trạm,
ngươi thiệt là lợi hại! Lần đầu tiên ta thấy đi bắt thuỷ quỷ mà lại lột đồ của
nó ra đó."
Lam Vong Cơ chỉ lo xem xét mũi kiếm Tị Trần có gì khác thường hay
không, dường như đã hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn. Giang Trừng
nói: "Ngươi ngậm cái miệng lại đi. Thứ bơi dưới nước ban nãy, thật sự
không phải thuỷ quỷ, mà chỉ là một bộ quần áo!"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng thấy rõ, chẳng qua là do hắn không
chọc Lam Vong Cơ vài câu thì cả người ngứa ngáy khó chịu thôi mà, hắn
nói: "Thứ cứ bơi tới bơi lui ban nãy, chính là bộ đồ này? Hèn chi lưới
không bắt được, kiếm đâm không trúng, hình dạng lại đổi tới đổi lui.
Nhưng chỉ một bộ quần áo, cũng không thể nuốt chửng một thanh tiên kiếm
được. Trong nước này chắc chắn còn thứ khác nữa."