MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 164

Ngụy Vô Tiện liền rụt lại: "Biết chắc ngươi sẽ không ăn mà. Nên ta đâu

có định cho ngươi. Giang Trừng, chụp!"

Đúng lúc Giang Trừng ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ khác lướt như bay

đi qua, hắn ta giơ một tay chụp quả sơn trà, mỉm cười, rồi chợt hầm hừ nói:
"Lại đang khoe sắc?"

*gốc là [tao tư lộng thủ], dùng theo nghĩa xấu là khoe khoang sắc đẹp.

(baidu)

Ngụy Vô Tiện hớn ha hớn hở nói: "Cút!" Quay đầu lại hỏi: "Lam Trạm,

ngươi là người Cô Tô, cũng biết nói chuyện kiểu nơi này chứ? Ngươi dạy
ta đi, Cô Tô chửi người thế nào?"

Lam Vong Cơ nhả cho hắn một từ "vô vị", lên một chiếc thuyền khác.

Ngụy Vô Tiện vốn cũng chẳng hi vọng y sẽ trả lời thật, chỉ có điều nghe
khẩu âm người ở đây hết sức dễ thương, lại nghĩ đến lúc bé chắc hẳn Lam
Vong Cơ cũng đã nói mấy câu như thế này, nên ghẹo y chơi thôi. Hắn ngửa
đầu uống một hớp rượu gạo nếp, cầm theo cái vò tròn vo đen bóng kia, quơ
sào trúc, chống sang chỗ Giang Trừng. Lam Vong Cơ thì lại cùng Lam Hi
Thần song song mà đứng, lần này nét mặt của hai người có hơi giống nhau,
đều là vẻ nặng nề tâm sự, suy tư nên ứng đối Thủy Hành Uyên ra sao, làm
thế nào giao phó tất cả chuyện này cho trưởng trấn Thải Y.

Một con thuyền hàng ăn nước cực nặng ở đằng trước tiến tới, trên thuyền

đặt từng giỏ từng giỏ quả sơn trà nặng trịch vàng óng. Lam Vong Cơ liếc
nhìn, rồi tiếp tục đưa mắt về phía trước.

Lam Hi Thần lại nói: "Ngươi muốn ăn sơn trà, cần mua một sọt về

không?"

"..."

Lam Vong Cơ phất tay áo bỏ đi: "Không muốn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.