MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 176

đúng, ta đứng kế bên nhìn, như vậy không chừng Giang thúc thúc sẽ không
đến đâu. Cơ mà đành chịu, không nín được!"

Giang Trừng hừ một tiếng, nói khẽ: "Ngươi nghĩ hay lắm."

Ngụy Vô Tiện nói câu này cũng chẳng qua là do thuận miệng mà thôi,

nhưng tâm trạng hắn ta lại hết sức phức tạp. Hắn ta rõ ràng trong lòng, đây
không phải lời nói dối.

Xưa nay Giang Phong Miên chưa từng bởi vì bất cứ chuyện gì của hắn ta

mà chỉ trong một ngày đã bay tới những gia tộc khác. Dù là chuyện tốt hay
chuyện xấu, việc lớn hay việc nhỏ. Chưa từng có.

Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt hắn ta buồn bực u sầu, tưởng hắn ta khó chịu

vì Kim Tử Hiên, bèn nói: "Ngươi đi đi, đừng ở lại với ta. Lỡ đâu Lam Vong
Cơ lại tới nữa, ngươi sẽ bị y tóm đó."

Giang Trừng cảm thấy kinh ngạc: "Y tới làm gì? Y tới gặp ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ai mà biết? Có lẽ thúc phụ y gọi tới để coi ta quỳ

ngoan không đó mà."

Giang Trừng: "Vậy lúc đó ngươi có quỳ ngoan không?"

Ngụy Vô Tiện: "Lúc đó ta đang quỳ. Chờ y đi một khúc rồi, ta liền cầm

cành cây cúi đầu đào một cái hố kế bên, là cái đống cạnh chân ngươi đó,
chỗ ý có hang kiến, ta đào mãi mới được. Chờ tới lúc y quay đầu lại, thấy
vai ta run run, chắc chắn sẽ nghĩ ta đang khóc, đi lại đây hỏi ta. Ngươi thiệt
nên chứng kiến cái vẻ mặt của y khi trông thấy cái hang kiến lúc đó."

Giang Trừng: "... Có lẽ ngươi nên mau mau cút về Vân Mộng đi! Ta thấy

y vĩnh viễn cũng không muốn ngó thấy cái bản mặt ngươi nữa đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.