MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 189

Bọn họ vừa đi vừa tìm hiểu, đến một toà thành nhỏ ở Thanh Hà. Đang

giữa ban ngày, trên đường đầy người đến người đi, rất là náo nhiệt. Ngụy
Vô Tiện đá đá giẫm giẫm đi theo đằng sau Lam Vong Cơ, bỗng có một mùi
son phấn thơm gay mũi phả vào mặt.

Ngửi quen cái mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Vong Cơ rồi,

Ngụy Vô Tiện bị cái mùi này xộc vào, bật thốt lên: "Ngươi bán cái gì thế
hả? Cái mùi này thật là."

Mùi thơm này toả ra từ một người mặc áo đạo sĩ, là một tên lang trung

mặt đầy vẻ giang hồ bịp bợm. Lưng gã đeo một chiếc gùi, chào hàng vài
món đồ nho nhỏ với người đi đường qua lại, thấy hắn tới hỏi, liền vui vẻ
nói: "Gì cũng có bán! Son bột nước hàng đẹp giá rẻ. Công tử xem thử
không?"

*lang trung: đại khái là người hiệp nghĩa, biết y thuật. Nhưng nghĩa

trong này kiểu như lang băm =)))))

Ngụy Vô Tiện: "Được, xem thử."

Lang trung nói: "Mua giùm nương tử ở nhà hả?"

Ngụy Vô Tiện: "Để ta xài."

"..." Nụ cười của lang trung cứng lại, thầm nghĩ: "Đùa ta hả?!" Còn chưa

nổi cáu, đã thấy một nam tử trẻ tuổi khác đi cùng vòng trở về, mặt không
chút cảm xúc nói: "Không mua thì đừng phá."

Nam tử này cực anh tuấn cực tao nhã, áo trắng khăn buộc hơn cả tuyết,

màu mắt nhàn nhạt, hông đeo trường kiếm. Lang trung này là một tên đạo
sĩ, biết chút chút về Huyền môn thế gia, nhận ra gia văn của Cô Tô Lam thị,
không dám lỗ mãng, vội vịn cái rương chạy biến về phía trước. Ngụy Vô
Tiện nói: "Sao ngươi lại chạy? Ta muốn mua thật mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.