Lam Vong Cơ đưa mắt về phía chiếc cờ hiệu trước một cửa tiệm ở xa xa
trên con đường dài, Ngụy Vô Tiện liền đi về phía cửa tiệm đó. Ban nãy
không nhận ra, giờ mới cảm thấy chân bước hơi tê tê, may mà Giang Trừng
đã khống chế sức mạnh của Tử Điện, bằng không chẳng đơn giản là tê dại
như vậy đâu, quật cháy khét là điều chắc chắn. Ngụy Vô Tiện nói: "Đi thẩm
vấn trước, giải quyết chuyện thạch bảo."
Lam Vong Cơ đứng đằng sau hắn, bỗng nhiên lên tiếng kêu: "Ngụy
Anh."
Toàn thân Ngụy Vô Tiện đờ ra một chốc.
Giây lát sau, hắn như không nghe thấy tên này, đáp: "Chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Nó chuyển từ trên người Kim Lăng tới ư."
Đây chẳng phải một câu nghi vấn, mà là một câu trần thuật.
Ngụy Vô Tiện không ừ hử gì cả. Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi gặp phải
Giang Vãn Ngâm."
Trên vết ác trớ vẫn còn dấu Tử Điện để lại, không hề khó đoán. Ngụy Vô
Tiện xoay người, nói: "Chỉ cần hai người đều sống trên đời, sớm muộn gì
cũng sẽ gặp nhau."
Dường như Lam Vong Cơ không tình nguyện dùng dằng với hắn về đề
tài này, y nói: "Chân ngươi, đừng đi."
Ngụy Vô Tiện: "Không đi thì ngươi cõng ta à?"
"..." Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, một bóng đen thoáng lướt qua cõi
lòng Ngụy Vô Tiện.
Nếu là Lam Trạm trước kia, nhất định sẽ bị câu này của hắn làm sặc, vứt
sang cái mặt lạnh, hoặc là ngó lơ luôn. Nhưng đổi thành Lam Trạm hiện