MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 313

qua, rất nhiều vụn đá nhỏ tróc ra từng mảng, Ngụy Vô Tiện khom lưng gạt
cỏ loạn, phủi bụi đất đi rồi, vẫn không nhận ra đây là chữ gì.

Thế nhưng hướng cánh tay trái kia chỉ, chính là con đường này.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không bằng đi hỏi mấy thôn dân kia?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, đương nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ không trông

mong y đi hỏi rồi, hắn mặt cười tủm tỉm đi về phía vài nữ nông gia đang rải
gạo cho gà ăn ở đằng kia.

Mấy nữ tử này có lớn có trẻ, thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ đến gần, đều

trở nên căng thẳng, gần như muốn vứt gầu chạy vào phòng trốn. Sau khi
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói vài câu, các cô mới từ từ bình tĩnh lại, hơi
ngượng ngùng đáp lời.

Ngụy Vô Tiện chỉ vào tấm bia đá kia, hỏi một câu, đầu tiên là các cô

biến sắc, chần chừ chốc lát, mới ngắt quãng chỉ chỉ trỏ trỏ bắt đầu trò
chuyện với hắn. Trong lúc đó, họ cũng chẳng dám nhìn một người khác là
Lam Vong Cơ đang đứng cạnh bia đá. Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe một
thôi một hồi, nụ cười bên môi vẫn giương cao, sau cùng dường như đổi đề
tài, mặt của mấy nữ nông gia cũng thay đổi theo, thả lỏng người, không
quen lắm mà mỉm cười với hắn.

Lam Vong Cơ ở đằng xa nhìn chằm chằm vào bên kia, đợi hồi lâu, cũng

chẳng thấy Ngụy Vô Tiện có ý trở lại. Y chầm chậm cúi đầu, đá đá viên sỏi
nhỏ bên chân.

Viên sỏi nhỏ vô tội bị lật tới lật lui một hồi lâu. Ngẩng đầu lên lần nữa,

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa trở lại, đã vậy còn lấy từ trong lòng ra một thứ,
đưa cho nữ nông gia nói nhiều nhất kia.

Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng đực ra, thật sự không nhịn được nữa rồi.

Lúc y đang chuẩn bị nhấc chân đi tới, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng chắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.